Chương trước
Chương sau
Một cú đá vòng nhắm thẳng vào vị trí lá gan làm Khổ Hạnh Thần Tăng không thể không khụy xuống, đau đớn tột độ làm gân xanh nổi đầy trên trán lão tăng sư có điều Long là đánh giá thấp sự hung mãnh của cự thủ đang trong cơn điên dại, ở khoảng cách gần hắn không kịp rút chân về để rồi bị một bàn tay đáng sợ chụp lấy.

“Chết đi! OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”

Như trẻ nhỏ vui đùa với món đồ chơi trên tay, Khổ Hạnh Thần Tăng bùng nổ cự đại lực lượng kéo theo Long xuống đại địa mà quăng đập hắn liên hồi trên mặt đất, từng vết hõm sâu hình người cứ thế được Long tạo ra một cách bất đắc dĩ và đến cú đập thứ một trăm thì máu thịt của hắn đã hoàn toàn bạo nổ thành mảnh vụn, duy có điều xương cốt vẫn là đủ cứng rắn không tổn hại.

“PHANHH!!! Hắc hắc… đến phiên ta lão giả chó chết!”
Bị quăng đập đến thê thảm nhưng Long vẫn một mực cố gắng nắm bắt lấy cử động của đối phương và đến lần thứ một trăm chín mươi chín cũng là lúc hắn tựa theo cử động của Khổ Hạnh Thần Tăng để đạp một cước vào mặt lão, ăn đòn bất ngờ làm lão tăng sư choáng váng đầu óc… hai người chơi chính thức đổi vai cho nhau.

“Đập chết lão! Ta đập chết lão!”

“RẦMMM… RẦMMM... RẦMMM... RẦMMM...”

Cả người tràn ngập những vết thương lở loét dính đầy bụi đất nhưng Long lại không quan tâm, hắn là vui sướng khi đang được trả thù cả gốc lẫn lãi, thân hình khổng lồ của Khổ Hạnh Thần Tăng trong tay hắn theo đó bị quăng đập đến thê thảm và đương nhiên là những vết hõm do lão đào ra sẽ không thể không kèm theo không ít máu huyết bạo nổ từ chính cỗ thân thể biến dị của lão.
Quăng đập đến chán chê, Long hung tàn khuỵa người chĩa đầu gối ra để rồi hai tay chụp đến cỗ thân thể to lớn của Khổ Hạnh Thần Tăng mà giật mạnh xuống, cuộc chiến của hai tên cuồng nhân theo đó phải đi đến hồi kết.

“BÀNHHH!!! RẮCCC!!! RẮCCC!!!”

Tiếng xương cốt vỡ nát vang vọng thương khung, Khổ Hạnh Thần Tăng thân hình biến dị sau sát chiêu của long cứ thế gãy gập làm hai phần riêng biệt, cái chết đã ở rất gần với lão võ tăng Thiếu Lâm Tự.

“Cho ta một cái chết thống khoái đi!” Xương sống gãy ngang cùng thân hình không một chỗ lành lặn đủ để Khổ Hạnh Thần Tăng biết mình xong rồi, lão nhắm mắt mở miệng với gương mặt có phần thỏa mãn, một kiếp người như vậy cũng coi nhự không tệ.

“Lão không nghĩ còn quá sớm để chết sao? Ta còn là cần một tên chiến tướng đi đầu diệt sát Thiếu Lâm đấy.”
Đột nhiên Khổ Hạnh Thần Tăng hai mắt trợn trừng trước những điều vừa nghe được, thủ đoạn của Ma Tôn quá mức tà dị và nghĩ đến cảnh hắn biến lão thành một món vũ khí chống lại chính Thiếu Lâm Tự mà lão lạnh run…

“Ngủ một giấc thật ngon đi, ta thật mong đợi lần tiếp theo chúng ta gặp lại nhau!”

Chỉ còn vài hơi thở nữa Thú Biên sẽ kết thúc và bản thân sẽ được giải thoát nhưng điều đó sao mà xa vời với Khổ Hạnh Thần Tăng đến vậy, chữ cuối cùng mà lão nghe được cũng là lúc lão triệt để hôn mê bởi một cỗ tà ý xâm nhập vào tâm trí, Thiếu Lâm Tự đã không còn một kẻ được gọi là Khổ Hạnh Thần Tăng…

………..

……

“Chủ nhân, hơn bảy nghìn tên cao thủ đến từ ba phương thế lực đầu hàng cũng như bị bắt giữ nên xử lý như thế nào?”

Đại chiến kết thúc, ba phương thế lực có không ít kẻ không kịp trốn chạy hay liều chết không thành công mà toàn bộ trở thành tu binh trong tay Long… xử lý đám người này là một việc quá khó khăn và Đoàn Dự phải hỏi ý kiến chủ nhân.
“Ga-In vẫn tốt chứ?”

Long không trả lời Đoàn Dự ngay mà nhìn đến Độc Sĩ ở bên cạnh hỏi.

“Không để Ma Chủ thất vọng, thuộc hạ tại một thời khắc cuối cùng vẫn là kịp chụp đến thần huyết trước khi bị lỗ đen kia cắn nuốt!”

Độc Sĩ khom người trịnh trọng báo cáo, lão từ sớm đã trà trộn vào đội ngủ của ba phương thế lực để nhân thời điểm toàn bộ cao thủ bị thu hút bởi vụ nổ và khói độc mà cứu về giọt thần huyết có ẩn chứa linh hồn của Ga-In vào tay, có Long Chi Huyết cường hãn bảo vệ thì ắt hẳn linh hồn của mỹ nhân vẫn sẽ vẹn toàn.

“Để hình thành một cỗ thân xác mới cần rất nhiều máu tươi!”

Đột nhiên Long tùy ý mở miệng một câu mà khiến Đoàn Dự lạnh run, bảy nghìn người kia xem ra không phải tự dưng có thể sống sót qua đại chiến.
…..



“Tuổi trẻ tài cao… hahaha... thật là tuổi trẻ tài cao. Này nhóc con, ta lúc trước khi còn ở độ tuổi của ngươi vẫn còn đang vật lộn với cảnh giới ngũ cấp đấy, con mẹ nó ông trời cũng thật bất công chứ hả?!”

Thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên một gã trung niên khôi ngô xuất hiện trước mặt Long làm hắn cùng đám thủ hạ chấn kinh.

“Ra mắt đại nhân!” Chỉ qua một cái nháy mắt Long đã chắp tay hành lễ trong sự ngỡ ngàng của gã trung niên, chẳng phải tên này là một kẻ cao ngạo bất tuân coi trời bằng vung hay sao?

“Ngươi biết bản tọa?” Gã trung niên cau mày nghi hoặc hỏi, bằng vào tu vi của mình thì gã tự tin không có kẻ nào có thể nắm bắt được hình bóng của gã.

“Nếu tại hạ đoán không nhầm thì đai nhân hẳn đến từ Chí Tôn Các?”

Long dĩ nhiên không tin một trận đại chiến kinh thiên động địa vừa rồi thoát khỏi tầm mắt của các phương thế lực trong đó có những tồn tại đỉnh cấp như Thập Lục Tháp hay Chí Tôn Các… Thập Lục Tháp chắc chắn cũng có đại năng chí cực xuất hiện nhưng một mực không ra tay giúp đỡ hắn ắt hẳn là nhờ có sự ‘trợ giúp không nhỏ’ của Tôn Thượng vì… nếu không phải Thập Lục Tháp thì cũng chỉ còn Chí Tôn Các đại năng mới có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn.
“Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc kẻ nào dám qua mặt ta?” Gã trung niên tức giận tra hỏi.

“Chỉ là phỏng đoán cá nhân, bằng vào tu vi của đại nhân mà kẻ nào còn dám qua mặt ngài đây?”

“Hừ! Ai mà biết được, thằng nhóc con nhà ngươi còn có chuyện không dám làm sao?”

Gã trung niên hừ lạnh làm Long trợn tròn mắt, con bà nó hắn thề với trời hắn là một con người tử tế biết kính trên nhường dưới và yêu chuộng hòa bình hơn bất cứ kẻ nào.

“E hèm… đại nhân tìm tại hạ là vì?” Không biết đối phương mạnh cỡ nào nhưng Long mường tượng mình trong mắt đối phương sợ không khác gì một con kiến nên cho dù có khó chịu thì hắn vẫn không dám tỏ thái độ mà cẩn thận dò hỏi.

“Có người muốn gặp ngươi, theo ta một chuyến đi!” Gã trung niên hắng giọng.

“Ta có thể biết là người nào muốn gặp mình sao?”
“Đi rồi biết!”

“Ta có thể từ chối sao?”

“Không thể!”

“Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, đại nhân có thể thư thả cho vài hôm không?.”

“Lắm chuyện!”

“Đại nhân… ngài đây là cưỡng ép… cưỡng ép a…”

Thân ảnh Long cùng gã trung niên cứ thế biến mất trong tầm mắt Đoàn Dự cùng Độc Sĩ như thể hai người là bốc hơi khỏi thế giới này vậy, tuy không biết tu vi của gã trung niên kia là gì nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa phải chứng kiến là Ma Chủ cao cao tại thượng bị người ta chụp đến như một con gà con mà Độc Sĩ chảy mồ hôi lạnh đầy đầu…

….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.