Tôn lão giả trừng mắt quát, khí thế cực cường ép đến Kiều Công Tiễn ngã quỵ xuống với gương mặt trắng bệch thế nhưng trong thâm tâm hắn thì thật là không phục, hắn cho rằng lão chỉ đang tìm cớ để lên mặt với mình.
“Không biết lão nhân gia ngài nghi kỵ là kẻ nào?” Không phục nhưng Kiều Công Tiễn cũng chỉ có thể cam chịu cúi đầu.
“Vẫn chưa chắc chắn, nhưng ngươi tuyệt đối phải đề phòng!” Lão giả vuốt râu nói.
“Nhất định!” Nhận được câu trả lời bâng quơ, Kiều Công Tiễn lại càng thêm khinh bỉ lời nói của lão giả để rồi phát ra hai tiếng thật nặng nề đầy trào phúng.
“Nếu không còn việc gì thì tại hạ mạn phép cáo từ rời đi xử lý vài việc trọng yếu, phiền lão nhân gia ngài canh phòng đám bộ tướng lang sói trong châu!”
Không thể đợi chờ thêm việc có thể trở thành vị vua không ngai của mảnh đất này, Kiều Công Tiễn chắp tay rời đi mà không đợi lão giả đáp lại, về phần thanh ma đao trong tay Dương Đình Nghệ hắn cũng cũng chỉ liếc nhìn một cái mà không quá để tâm đến vì hắn không muốn trở thành một ma đầu.
“Ngu xuẩn! Rồi ngươi sẽ phải trả giá đắt!”
Ở sau lưng nhìn đến hình bóng của Kiều Công Tiễn dần khuất trong mắt mình mà lão giả cười gằn không ngớt, Kiều Công Tiễn thằng ngu này là một mắt xích quan trọng để ổn định lại vùng đất phương nam trong kế sách của Chủ Thượng nếu không lão sớm đã trừ khử con hàng làm lão không vừa mắt bấy lâu nay, Nam Hán hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/652048/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.