Chương trước
Chương sau
Tôn lão giả trừng mắt quát, khí thế cực cường ép đến Kiều Công Tiễn ngã quỵ xuống với gương mặt trắng bệch thế nhưng trong thâm tâm hắn thì thật là không phục, hắn cho rằng lão chỉ đang tìm cớ để lên mặt với mình.

“Không biết lão nhân gia ngài nghi kỵ là kẻ nào?” Không phục nhưng Kiều Công Tiễn cũng chỉ có thể cam chịu cúi đầu.

“Vẫn chưa chắc chắn, nhưng ngươi tuyệt đối phải đề phòng!” Lão giả vuốt râu nói.

“Nhất định!” Nhận được câu trả lời bâng quơ, Kiều Công Tiễn lại càng thêm khinh bỉ lời nói của lão giả để rồi phát ra hai tiếng thật nặng nề đầy trào phúng.

“Nếu không còn việc gì thì tại hạ mạn phép cáo từ rời đi xử lý vài việc trọng yếu, phiền lão nhân gia ngài canh phòng đám bộ tướng lang sói trong châu!”
Không thể đợi chờ thêm việc có thể trở thành vị vua không ngai của mảnh đất này, Kiều Công Tiễn chắp tay rời đi mà không đợi lão giả đáp lại, về phần thanh ma đao trong tay Dương Đình Nghệ hắn cũng cũng chỉ liếc nhìn một cái mà không quá để tâm đến vì hắn không muốn trở thành một ma đầu.

“Ngu xuẩn! Rồi ngươi sẽ phải trả giá đắt!”

Ở sau lưng nhìn đến hình bóng của Kiều Công Tiễn dần khuất trong mắt mình mà lão giả cười gằn không ngớt, Kiều Công Tiễn thằng ngu này là một mắt xích quan trọng để ổn định lại vùng đất phương nam trong kế sách của Chủ Thượng nếu không lão sớm đã trừ khử con hàng làm lão không vừa mắt bấy lâu nay, Nam Hán hoàng đế nghĩa tử không dưới bốn con số nên bớt đi một tên cũng chả vấn đề gì.

“Vù… Vù…”

Đột nhiên cuồng phong nổi lên làm Tôn lão giả lạnh gáy, sắc mặt lão tái xanh vì cảm giác bất an ập đến như thể tử vong đã ở lão rất gần.
“Kẻ nào?”

Quá mức sợ hãi khiến Tôn lão giả gào lên, mười hai thành công lực được lão thôi động để sẵn sàng sống mái một phen với địch nhân cơ mà cái cảm giác bất an kia cứ thế biến mất trong tích tắt làm lão sững sờ… phải đứng hình đến mấy giây thì Tôn lão giả mới dám quay đầu nhìn lại và thân hình lão run lên khi hai thứ đã biến mất khỏi tầm mắt mình…

… thi thể của Dương Đình Nghệ…

… Tuyệt Sát Đao thanh ma đao trứ danh thiên hạ…

Cả hai như thể bốc hơi khỏi thế gian ngay bên cạnh lão giả họ Tôn khiến lão không cần nghĩ cũng biết kẻ vừa đến tu vi vượt xa lão nghìn dặm, chợt nhớ đến vùng đất này vẫn còn đó một tổ chức sánh ngang với Chí Tôn Các mà người lão ướt đẫm mồ hôi lạnh… chẳng lẽ sau chừng ấy năm đại chiến lại một lần nữa sắp sửa bùng nổ sao?
“Không thể để bị cuốn vào cuộc chiến đẫm máu này, bản thân ta phải tìm đến đường lui!”

Thầm cảm giác xung quanh không còn hiểm nguy gì, lão giả lẩm bẩm khi thân hình dần dần mờ ảo, đúng như Kiều Công Tiễn đã từng nói… người không vì mình thì trời tru đất diệt…

…………….

….

Gϊếŧ Dương Đình Nghệ dành lấy cái ghế Tĩnh Hải Quân - Tiết Độ Sứ, Kiều Công Tiễn chiếm cứ thành Đại La trở thành vị vua không ngai tại mảnh đất trù phú này, tuy cõng trên vai hai chữ phản bội đến nỗi có không ít con cháu Kiều gia dấy binh làm phản nhưng Kiều Công Tiễn vẫn cứ là vững chắc ngồi lên ghế Tiết Độ Sứ và nắm trong tay binh quyền dưới sự hậu thuẫn của Nam Hán.

Ngạo mạn thành tính, cho rằng tại Tĩnh Hải Quân này mình đã là vô địch nên Kiều Công Tiễn coi khinh hết thảy những tướng lĩnh và hào phú khác trong vùng… vị Tiết Độ Sứ ngày đêm tại thành Đại La hưởng lạc cầu hoan, từ sáng đến tối đắm chìm trong men say và vòng tay mỹ nữ để rồi sự vụ càng lúc càng chất cao như núi, Tĩnh Hải Quân chỉ chưa đầy một năm đã loạn không thể loạn hơn.
… gần một năm sau... truyện tại MyTruyen.Com

… Đại La.

“Báoooo! Quân tình khẩn cấp, mau cho ta gặp chủ thượng!”

Tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì binh lính canh giữ Đại La kinh nghi vì một toán binh lính cưỡi ngựa xông đến cổng thành, kẻ nào cũng có gương mặt hốt hoảng, lời nói gấp gáp như thể tận thế sắp sửa ập xuống.

Tình huống quá bất ngờ, đám lính canh hai mắt nhìn nhau không biết quyết định ra sao, ngay tức thì tên tướng lãnh chỉ huy bị đánh động.

“Kẻ nào?”

Phải đến nửa canh giờ sau thì trên tường thành mới xuất hiện một tên tướng lãnh với gương mặt còn đang ngái ngủ và áo quần xộc xệch chẳng ra sao, kẻ đứng đầu không ra gì thì đương nhiên kẻ dưới cũng đồng dạng đều là một lũ ăn chơi sa đọa, Đại La từ khi rơi vào tay Kiều Công Tiễn cũng chỉ còn lại cái vẻ bề ngoài khi thật chất bên trong đã mục nát đến tận xương tủy.
“Khốn kiếp! Quân địch hiện đã có đại cử động, năm cánh quân đang ép đến sát Đại La mà các ngươi đám khốn kiếp này còn đang làm gì đó? Chủ thượng ở đâu, mau mở cửa thành cho ta gặp ngài!”

Đầu lĩnh của toán kỵ binh bên dưới gào thét, dưới những tia sáng lờ mờ cũng có thể thấy rõ gương mặt hắn đỏ bừng vì giận dữ, quân tình gấp gáp như lửa cháy đến đít rồi mà Đại La vẫn không một ai hay biết.

“Nói láo, Tiết Độ Sứ đại nhân ở Tĩnh Hải Quân này chính là trời, kẻ nào dám chống lại trời?”

Tên tướng lãnh trên tường thành quát tháo, Dương Đình Nghệ mạnh mẽ như vậy mà còn bị chủ thượng tiêu diệt một cách dễ dàng thì thử hỏi tại mảnh đất Tĩnh Hải Quân này còn có ai có thể chống lại Kiều Công Tiễn đây?!

“Vô tri ngu dốt, địch quân rất nhanh thôi sẽ công phá Đại La và đến lúc đó tất cả chúng ta đều phải chết!”
“Đằng nào cũng phải chết! Xông vào!”

“Xông vào!”

“Phốccc… Phốccc… Phốccc…”

Hai mắt ngập tràn tơ máu nổ tung vì phẫn nộ, tên đầu lĩnh kỵ binh không còn đủ kiên nhẫn để giải thích với một lũ ngu dốt mà điên cuồng gào thét xông lên, dù sao địch quân đánh đến thì hắn cũng không sống nỗi. Ba mươi tên kỵ binh có thể sống sót thoát ra khỏi vòng vây của địch quân trở về báo tin thì dĩ nhiên đều là hảo thủ trăm người có một, ba mươi bóng đen rất nhanh bắn đến tường thành mà leo vọt lên trên.

“Địch tập! Người đâu địch tập!”

Lưỡi kiếm lạnh thấu xương quét đến làm tên tướng lãnh rợn tóc gáy, mặc dù là ở cấp tướng nhưng võ công của hắn cũng chỉ là loại loe ngoe với ba miếng võ mèo cào và nếu không phải có họ hàng với Kiều Công Tiễn thì không biết chừng hắn còn đang là một tên lính quèn gác tại cổng thành, cái chết kề cận khiến tên tướng lãnh sợ hãi tru tréo lên một cách đáng thương.
“Bảo hộ đại nhân!”

“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ”

Địch tập khiến đa phần binh lính thủ bừng tỉnh, đám kỵ binh kia tuy võ công hơn người nhưng cũng không được xếp vào tầng thứ cao thủ nên lấy một địch mười đã khó khăn huống hồ binh lính thủ thành ở cổng này không ít hơn nghìn tên.

“Kenggg… Aaaaa… tay ta… Gϊếŧ… Gϊếŧ hắn!”

“Gϊếŧ… Gϊếŧ… Kenggg… Kneggg…Đừng… Đừng… tha mạng… tha mạng…”

“...”

Tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét cùng tiếng la hét vang vọng một vùng trời làm chấn động toàn bộ tòa thành, cho dù ba mươi tên hảo thủ không thể xuyên phá vòng vây binh lính mà vọt vào bên trong nội thành nhưng lúc chúng ngã xuống cũng kịp kéo thêm hơn trăm cái xác sau lưng.

………

“Bẩm tướng quân, toàn bộ sát thủ đều đã bị tiêu diệt!”

Nửa canh giờ sau, một tên cảnh vệ đến trước mặt viên tướng quân thủ thành bẩm báo, tuy rằng thương vong đến hơn trăm người nhưng quan trọng nhất là địch nhân không lọt vào nội thành cũng như tính mạng tướng quân vẫn được đảm bảo nếu không sợ rằng toàn bộ binh lính làm nhiệm vụ thủ thành tối này buộc phải đầu rơi khỏi cổ mất.
“Tốt rồi, công lao này ngày mai nhất định ta sẽ bẩm lên chúa thượng và các ngươi từng người nhất định sẽ được trọng thưởng!”

Tai qua nạn khỏi, tên tướng quân thở phào một hơi thều thào nói còn về phần công lao thì ai biết được qua lời nói của gã sẽ đến phiên ai được nhận.

“PHANHHH!!!”

“Không tốt! Đại nhân cẩn thận!”

Đột nhiên tường thành lắc lư sau một tiếng động lớn và tiếng gào thét của tên cảnh vệ khiến tên tướng quân hai mắt trợn trừng, đầu hắn chỉ vừa mới lóe lên cảnh tượng ngày mai oai phong trước mặt Tiết Độ Sứ khi được ban thưởng mà mọi thứ đã biến mất khi cảnh tượng cuối cùng mà hai mắt nhìn thấy lại chính là… thân thể mình…

“Phốccc!!!’

Đầu lìa khỏi cổ, tướng quân cứ thế bị người ta chém bay đầu khiến đám binh lính sững sờ, điều chúng có thể làm hiện tại chính là trơ mắt nhìn đến thân ảnh vừa xuất hiện và cũng là kẻ vừa diệt sát tướng quân của chúng dễ dàng như một cái búng tay… địch quân chân chính rốt cuộc cũng đến rồi.
“Kẻ phản bội đều chỉ có một kết cục, các ngươi hôm nay đều phải chết!!!”

Lời nói như sấm chấn rung màng nhĩ đám binh lính, chúng có lẽ may mắn hơn cấp trên của mình khi chí ít có thể nhìn thấy hình dáng kẻ hạ sát mình và chúng cũng không cần đợi quá lâu để kể điều đó với viên tướng ở bên kia thế giới.

“ROẸTTT… ROẸTTT… ROẸTTT…”

Đao quang lập lòe, đao chiêu hung bạo cùng mãnh liệt đến tận cùng thể hiện kẻ cầm đao là phẫn nộ đến nhường nào, nếu một đao trước khi chết của Dương Đình Nghệ uy lực đã kinh người thì một đao này của kẻ cường công thành Đại La uy lực có thể nói gấp bội phần, sinh mạng dưới một đao này thật nhỏ bé đến đáng thương.

“Không… không thể….”

“... …”

“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”

Lực lượng đánh đến quá đỗi khủng bố, tường thành cứng rắn được xây từ đá cũng chỉ như bùn nhão trước lưỡi đao hung tàn mà ầm ầm đổ xuống kéo theo hàng nghìn tính mạng, tử khí bốc lên ngùn ngụt, toàn bộ thành Đại La chấn động.
“Ngươi… ngươi là kẻ nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.