"Hừm!"
Cảnh Lang xị mặt, mặc cho Lục Hồng hôn chằng chịt lên gương mặt mình, lên môi, lên thân thể.
Năm tháng trôi qua, nháy mắt hai người đã xấp xỉ bốn mươi. Cảnh Lang vẫn chẳng có bao nhiêu biến hóa, thời gian không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thân thể cô. Còn Lục Hồng là nhân loại nhưng vẫn vậy, Cảnh Lang vì không muốn cho Lục Hồng đau khổ, nên đã mạo hiểm một chuyến xuống địa phủ, thông qua đàm phán với Thương Lãng Thác, trì hoãn Lục Hồng lão hóa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh sinh tử luân hồi.
Riêng cả hai đều hiểu như vậy là đã đủ, Lục Hồng vuốt ve gương mặt người mình yêu, thâm tình chăm chú nhìn cô. Gương mặt này, bất luận nhìn bao lâu cũng không nhìn đủ, mỗi lần chạm vào, cô đều mang thành kính quỳ lễ.
Cảnh Lang tóm được cánh tay làm loạn, ngờ đâu mỗi lần chạm vào cũng đều có thể đốt lên ngọn lửa hừng hực trong lòng Cảnh Lang.
"Đưa điện thoại cho em."
Khóe miệng Lục Hồng cong lên,
"Được."
Nhìn hình dáng người yêu phong tình vạn chủng, cơn giận của Cảnh Lang sớm đã mất tăm, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.
"Tiểu Lang Lang, mẹ đây~"
Vừa nghe điện thoại, Lục Hồng liền không đợi kịp nói.
"Mẹ, Tiểu Lang nhớ mẹ lắm!"
Nghe thấy tiếng Lục Hồng, Cảnh Tiểu Lang lập tức kích động nói.
"Ừm ừm~ mẹ cũng rất nhớ Tiểu Lang Lang, có nghe lời Giản Niên không?"
"Tiểu Lang luôn ngoan ạ~" Cảnh Tiểu Lang giống như giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478351/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.