Sáng sớm, Laura tỉnh dậy, tay phải theo bản năng nắm lấy dây thừng đặt trên đầu giường.
Cô dùng sức bật dậy, khóe miệng cong lên,
"Chào buổi sáng, cẩu cẩu thân thân ái của ta nên rời giường rồi!"
Những câu từ tràn đầy áp bức và lăng nhục, dội một trận lên cô gái đang nằm trên đất cạnh giường.
"Đồ khốn!"
Vòng cổ trên chiếc cổ cô gái mặc cái áo da bó màu đen bị lôi kéo, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn người trên giường, tay phải cầm lấy dây thừng tính toán muốn phản kháng.
"Vẫn không biết thế nào là lễ độ." Gương mặt Laura bỗng trầm xuống,
"Hừm!" Cô cười lạnh, tay dùng sức, kéo cô gái lên giường.
"Khục... khục..."
Cô gái bị quẳng nặng nề lên giường, giữa cổ nghẹt thở khiến gương mặt cô vốn dĩ tái nhợt hơi biến đỏ, cô bỗng ho khan.
Laura vén chăn, dùng chân đá cô.
"Ê, đừng có mà giả chết."
Giọng điệu chán ghét, Laura nổi lên tâm tình chán ngán.
"Laura Carano, sẽ có một ngày tôi sẽ đích thân băm cô thành nghìn mảnh!"
Đối diện gương mặt nổi giận của cô gái trên giường, Laura thản nhiên xuống giường.
"Đừng quên thân phận của mình."
"So với việc cô giết chết tôi, tỷ lệ tôi chơi chết cô ngay bây giờ lớn hơn chút đỉnh đấy."
Laura sờ cằm, khẽ nở nụ cười,
"Này cô cảnh sát, tôi rất hưởng thụ việc cô nổi giận với tôi đấy, cho nên hãy cứ tích tụ thêm chút nữa đi."
Trong mắt Laura lóe lên tàn khốc, không chút thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478348/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.