Lạnh quá, đây là đâu?
Tầm mắt Lưu Nguyệt một mảnh tối đen, cô không nhìn rõ được quanh cảnh xung quanh, cũng không biết được bản thân mình đang ở chỗ nào.
Chỉ có thông qua các giác quan mới cảm thụ được mọi thứ.
"Mở mắt ra, là tốt rồi."
Bỗng, một đạo thanh âm xa lạ nhưng trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai.
"Cô là ai?" Trong bụng suy nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không thể nói thành lời.
"Sao không mở mắt ra để nhìn thử xem?"
Thế nhưng đối phương giống như biết được cô đang suy nghĩ những gì, cất lời nói.
"Cô là ai?" Lưu Nguyệt liều mạng muốn mở mắt, cô giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng thành công.
Bầu trời màu trắng, một thân ảnh có bóng lưng thon dài đang lặng yên đứng ở đó.
"Đây là đâu vậy?" Lưu Nguyệt theo bản năng muốn nhấc chân, nhưng đáp lời cô lại là trầm mặc một hồi lâu.
Lưu Nguyệt lại bước thêm một bước về trước.
"Cô là ai? Đây là đâu? Tôi phải trở về!"
Sợ hãi cùng bất an lan tràn trong lòng, Lưu Nguyệt hốt hoảng nói.
"Đừng sợ, tới đây." Người nọ phát ra âm thanh có thể khiến người ta cảm thấy lòng mình thanh thản.
Lưu Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn là từ từ hướng tới cô.
"Nơi này chính là thế giới trong tim cô." Người đang mặc một bộ trường bào màu đỏ xoay người lại, Lưu Nguyệt giật mình sợ hãi, hai tay bụm miệng.
Chỉ vì người nọ không có "gương mặt", có chẳng qua chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478192/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.