"Tôi không để cô phản bội cô ấy..."
"Tôi chỉ cầu có thể được ở lại bên cạnh cô."
Lưu Nguyệt vùi đầu vào ngực Giản Niên, thật thấp nghẹn ngào nói.
"Nhưng tôi sợ bản thân tôi sẽ có một ngày không khắc chế được....." Giản Niên thở dài thấp giọng.
"Tôi thật sự không thể ở lại bên cạnh cô sao?" Lưu Nguyệt ngẩng đầu, đôi con ngươi mang vẻ kinh dị thật sâu nhìn vào mắt Giản Niên.
"Xin lỗi....."
"Nhưng tôi đáp ứng cô, tôi nhất định sẽ giúp cô đánh đuổi Khuyển tộc, bảo vệ mọi người trong tộc cô."
"Bốp" một tiếng, trên mặt Giản Niên liền bị một cái tát.
"Tiểu Miêu?" Giản Niên hoài nghi nhìn cô.
"Cho đến giờ mà cô vẫn cho rằng tôi vì muốn giúp người của tộc mình, mới lựa chọn ở lại bên cạnh cô?!"
Thân thể Lưu Nguyệt khẽ run, cô nắm chặt hai quả đấm, như đang cật lực khắc chế điều gì đó.
"Không phải vậy.... Tiểu Miêu cô hiểu lầm tôi rồi....." Giản Niên còn muốn nói gì đó, nhưng Lưu Nguyệt đã đẩy cô ra, chợt đứng dậy.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quấn lấy cô nữa."
"Hôm nay tôi sẽ liền rời khỏi đây!" Không để cho Giản Niên đường sống kịp giải thích, Lưu Nguyệt liền chạy ra ngoài.
"Tiểu Miêu....." Giản Niên muốn đưa tay ra, cuối cùng vẫn thu tay lại.
"Xin lỗi..." Giản Niên cảm thấy có lẽ kết cục như vậy đối với cả hai mới là tốt nhất.
Ngày đó, Lưu Nguyệt rời khỏi Shura. Cảnh Tiểu Lang muốn khuyên cô lưu lại cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478188/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.