Một trận gió đêm ập tới Hoán Sa lấy tay áo lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, cố gắng chịu đựng cơn đau buốt đến tận xương tủy, bước theo Hoán Linh.
"Tỷ tỷ, tỷ xem kìa!" Từ phía xa, pháo hoa nở sáng rực giữa bầu trời đêm. "Đẹp quá đi mất!"
Trước nay, Hoán Sa chưa bao giờ thích vẻ đẹp rực rỡ nhưng ngắn ngủi của pháo hoa, ngược lại nàng còn cảm thấy thứ ánh sáng chói lòa trong chớp mắt kia chứa đầy sự tuyệt vọng. Vì vậy, nàng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Suốt dọc đường, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, dung nhan tuyệt thế khuynh thành của nàng thu hút biết bao ánh mắt ái mộ.
"Tỷ tỳ!"
Nghe Hoán Linh gọi, nàng liền quay đầu lại. Một bóng áọ xanh lọt vào tầm mắt nàng, những hoa văn hình lá trúc được thêu dày đặc và tinh xảo trên nền vải trắng kia, dường như nàng đã nhìn thấy ở đâu đó. Nàng nhìn chăm chú một lần nữa, bỗng thấy một ngọn đèn kéo quân, vầng mặt trời đỏ rực trên chụp đèn chiếu sáng cả một vùng bóng tối. Đó là một vầng dương vĩnh viễn không bị che khuất, cho dù là ở trong bóng đêm, vẫn có thể soi sáng trước mắt nàng…
Áo xanh, lá trúc, ánh dương, nàng như bị trúng bùa chú, ngơ ngẩn nhìn nam nhân trẻ trung đang cầm cây đèn kéo quân trong tay. Chàng ta cũng đang ngẩn ngơ nhìn nàng, mắt sáng như sao, tướng mạo anh tuấn, phong thái hiên ngang, thoạt nhìn đã biết là một nam nhân không tầm thường.
Khi ánh mắt hai người chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076747/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.