Nếu được lựa chọn, nàng mong có được một tình yêu bền lâu hơn, cho dù lần đầu gặp gỡ không hề rung động, nhưng sau đó sẽ từng chút từng chút hiểu rõ hơn về nhau, khi cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, cả hai mới thốt ra lời thề trọn đời không thay lòng đổi dạ, chẳng bao giờ rời xa, cho dù đến một ngày hồng nhan thành nắm xương tàn thì nụ cười của nàng vẫn mãi mãi là sự dịu dàng, ấm áp nhất trong lòng người ấy.
Tiêu Tiềm nhận ra sự lưỡng lự của nàng, bèn vội vàng giải thích: "Có lẽ nàng cho rằng ta và nàng chưa quen biết bao lâu, nhưng nàng biết không, từ nhiều năm trước ta đã thầm ái mộ nàng, trong mắt không thể dung nạp hình ánh người con gái nào khác."
Nhiều năm trước? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng gặp chàng ta ở nơi nào. Chỉ có điều lần đầu tiên gặp chàng ta ở lễ hội, nàng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
“Chúng ta từng gặp nhau, còn là khi ta tuyệt vọng nhất…” Chàng ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:”Có lẽ nàng không nhớ, nhưng ta chưa từng quên nàng dù chỉ một khắc, ta đã đi tìm nàng khắp nơi. Gặp lại nàng ở lễ hội hôm đó, nàng có biết ta đã vui mừng biết bao, giây phút ấy ta đã thề với lòng mình, cả đời này tuyệt đối sẽ không để mất nàng một lần nữa”
Thì ra, khi chàng ta tuyệt vọng nhất, họ đã có duyên gặp gỡ. Chàng ta cứ ôm ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076748/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.