*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nơi cốc vắng, sương chiều trĩu nặng, bầu trời xa vời vợi, ánh tà dương trên đỉnh Phù Sơn bị mây mù che lấp. Giữa không gian mờ mịt, chi nhìn thấy sắc đỏ yếu ớt. Trong ráng chiều, Vũ Văn Lạc Trân đứng trên đỉnh núi, toàn thân hổng y, tay áo mềm khẽ lay động theo gió tựa như bất cứ lúc nào cũng có thê tan biến vào hư vô.
"Biếu ca." Lạc Trần quay đầu lại nhìn Lục Khung Y đang mặc một bộ cẩm sam trắng tựa tuyết đứng phía sau, thoáng nở nụ cười. "Nếu như bây giờ muội nói với huynh rằng, muội đã lừa huynh, trước nay muội chỉ biết chế thuốc độc, chưa từng biết điểu chế thuốc giải, thuốc độc mà muội hạ lên người huynh, muội vốn không giải được thi huynh sẽ thế nào?"
Lục Khung Y lặng thinh không đáp. Nhưng từ ánh mắt không cam tâm của hắn, nàng đã có được câu trả lời. Hắn muốn sống tiếp, vô cùng muốn. Vì vậy, hắn sẽ không từ thủ đoạn, bất chấp mọi giá, chưa biết chừng còn sẵn sàng hạ chín mươi chín cây kim độc lên người nàng, khiến nàng sống không bằng chết, để ép nàng chế ra thuốc giải.
Nàng không sợ, nhưng tấm thân tàn này đã bị rút kiệt đến tim gan này chỉ còn chống đỡ được nhiều nhất là ba ngày nữa, thực không đáng để lãng phí những cây kim luyện trong bách độc cả trăm ngày kia.
Ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng, Lạc Trần nhớ lại đêm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076746/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.