Ngày Kim Qúy xuất viện, Tom lái xe đưa cô về nhà, anh còn đặc biệt sắp xếp cho cô một căn phòng rộng rãi trên lầu. Lúc ở bệnh viện, Kim Qúy nhiều lần nói về những món đồ mình thích nên Tom đã sưu tập và trang trí chúng trong căn phòng của cô thật tươm tất.
Nhìn không gian ngập tràn hoa và những món đồ mình thích, Kim Qúy cảm giác nơi đây dường như là thiết kế dành cho riêng mình. Cô nhìn Tom với ánh mắt thán phục và biết ơn.
“Anh thực sự chu đáo quá. Sao anh có thể nhớ được tất cả những gì em nói. Em cứ nghĩ từ nay mình sẽ không còn ai làm bạn, còn ai quan tâm nữa nhưng may mắn đã gặp được một người bạn tốt như anh.”
Tom vẫn chưa đủ can đảm để nói cho Kim Qúy biết, cô bây giờ đối với anh chỉ là một hình nhân thay thế người vợ ngắn số ngoài ra không còn gì nữa. Anh tốt với cô một phần vì có lỗi trong vụ tai nạn phần khác là vì gương mặt của cô.
“Sau này em cứ ở đây những chuyện khác từ từ tính. Nhà anh rất ít khi có người tới, còn anh chủ yếu ở bệnh viện nên em không cần phải ngại.”
“Công việc ở bệnh viện bận rộn đến mức anh không còn thời gian về nhà nữa sao?”
Lời của Kim Qúy khiến Tom chợt buồn. Anh không phải không có thời gian chỉ là không muốn nhớ đến những bữa ăn rộn rã tiếng cười của hai người nay chỉ còn lại một.
“Không hẳn như vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476760/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.