Hôm nay, Tom sau khi tháo băng phát hiện một vết mổ trên gương mặt Kim Qúy có dấu hiệu nhiễm trùng nên quyết định phẫu thuật gấp để ngăn chặn trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
“Bác sĩ cho tôi mượn gương tôi muốn xem gương mặt của mình có gì thay đổi?”
Kim Qúy hồi hộp đợi bác sĩ đem gương cho mình. Tom bước vào ra hiệu cho mọi người ra ngoài rồi ngồi xuống bên cạnh Kim Qúy.
“Cô chưa thể tự soi gương được, tay cô vẫn còn đau nên không thể vận động nhiều hay tự do cầm nắm.”
“Vậy anh cầm gương giúp tôi.”
Bác sĩ vẫn kiên quyết từ chối.
“Trên mi mắt của cô có một vết cắt sâu nên cô tạm thời chưa thể mở mắt, chúng tôi cần kiểm tra mức độ quan trọng của vết thương bằng các kỹ thuật chuẩn đoán tinh vi hơn.”
Kim Qúy hốt hoảng quay về phía Tom, giọng lạt đi.
“Không phải anh định nói… tôi sau này này sẽ không thể nhìn thấy nữa chứ?”
“Không, không phải thế chỉ là cần kiểm tra chuyên sâu. Cô đừng lo lắng quá.”
“Tôi muốn đến bệnh viện khác hiện đại hơn để điều trị.”
Bác sĩ tức giận đứng dậy nói với giọng cứng rắn.
“Cô không tin tôi sao? Với lại cô không giấy tờ tùy thân, không có người nhà, cũng không có tiền cô nghĩ xem ở đâu sẽ đồng ý chữa trị cho cô.”
Kim Qúy im lặng rồi sau đó bật khóc nức nở. Nước mắt chảy thành dòng thấm ướt cả gương mặt. Những tấm bắng gạt mỏng không ngăn được những giọt nước nhỏ thấm vào trong ảnh hưởng đến vết thương.
Tom tức giận nói lớn.
“Cô đừng cố chấp nữa, chúng tôi đang làm mọi cách để chữa trị cho cô vì thế cô cần phải hợp tác với chúng tôi. Cô có biết những vết thương này chưa lành hẳn nếu để bị ướt tình hình sẽ tệ hơn. Tôi biết hoàn cảnh của cô rất bất hạnh nhưng nhiều người khác cũng từng trải qua hoàn cảnh tương tự như cô họ cũng đã vượt qua. Cô còn trẻ, tôi tin sự phát triển của y học sẽ giúp cô quay về với cuộc sống trước đây của mình.”
“Anh im đi! Anh biết gì mà nói. Anh biết trước đây tôi từng sống thế nào sao? Tôi hạnh phúc hay bất hạnh sao?”
Tom bất giác lặng người, có lẽ anh đã hơi quá đáng khi chưa hiểu rõ về cuộc sống của cô ấy trước đây. Có thể anh đã không cẩn thận trong lời nói nên đã chạm vào vết thương lòng của cô. Anh hạ thấp giọng an ủi.
“Xin lỗi vì tôi đã to tiếng với cô nhưng dù chuyện gì xảy ra cô cũng phải dũng cảm đối mặt vi đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Cô đừng lo, tôi và các đồng nghiệp của mình sẽ dốc hết sức giúp đỡ cô.”
“Anh không hiểu được đâu, tôi thực sự đã mất tất cả rồi.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ không nói nên lời của Kim Qúy, Tom lại nhớ đến bản thân mình trước đây. Khoảng thời gian đầu sau khi xảy ra biến cô, nhiều đêm anh mất ngủ, hình ảnh người con gái anh yêu và giọng nói ngọt ngào của cô lúc nào cũng trong tâm trí anh.
Tom thực sự không biết phải làm thế nào nếu một ngày có một cô gái giống hệ cô đứng trước mặt anh nhưng lại có tâm hồn của một người khác. Anh biết mình chưa thực sự quên đi quá khứ nên vẫn cố gắng cứu vãn bằng mọi cách.
Quá trình chữa trị kéo dài, rất nhiều cuộc phẫu thuật lớn nhỏ được tiến hành nhằm mục và Kim Qúy đã phải chịu đựng mọi sự đau đớn. Rất may cho cô những lúc như vậy luôn có Tom bên cạnh chăm sóc và động viên.
Tối nay, Tom không có ca trực anh trở về nhà từ sớm nhưng không ngủ được. Anh ngồi một mình bên chiếc máy tính, xem lại những bức ảnh ngày xưa.
Sau khi vợ mất những tấm ảnh này đã được cất đi vì sợ mỗi lần nhìn thấy lại thêm đau lòng. Ba năm rồi anh mới xem lại lần nữa trong lòng rất nhiều cảm xúc.
Ngày mai, Kim Qúy sẽ được tháo băng hoàn toàn và cô được xem toàn diện gương mặt của mình sau một năm chữa trị. Tom nghĩ có lẽ Kim Qúy cũng không ngủ được vì háo hức nhưng hơn ai hết anh biết chắc chắn cô sẽ rất sốc nếu biết sự thật.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa lướn dần nhưng vẫn không thể sánh kịp những cảm xúc nặng trĩu trong lòng anh.
Tom ngửa đầu ra sau ghế, nhắm nghiền mắt cầu mong mọi chuyện suôn sẻ và Kim Qúy sẽ thấu hiểu nỗi lòng của anh.
Sáng sớm, Tom đến bệnh viện. Vừa vào phòng làm việc đã thấy cấp dưới hoảng hốt báo tin, cô vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng bệnh của Kim Qúy.
“Bác sĩ, bác sĩ có chuyện không hay rồi. Cô ấy, cô ấy,...”
Tom vội vàng chạy vào rồi bỗng dừng chân chết lặng khi đến cửa. Cô gái đang nhìn vào gương rồi cáu xé gương mặt của mình gào thét kia giống hệt người vợ quá cố của anh. Từ khuôn miệng, chiếc mũi, bờ môi,... tất cả như từ một khuôn đúc ra.
Một đồng nghiệp thân thiết khẽ chạm vào vai anh ngầm ý cảm thông rồi rời đi. Tom thực sự không thể tin mình lại được gặp lại hình dáng vẫn luôn ở trong tim một lần nữa.
Kim Qúy không ngừng chất vấn mọi người.
“Tại sao các người lại khiến tôi thành bộ dạng thế này? Chẳng phải nói sẽ chữa trị cho tôi sao? Sao lại ra nông nỗi này?”
Tom bước vào giữa lấy cánh tay đang cố gắng hủy hoại gương mặt của cô, ôm cô vào lòng để cô cảm nhận chút ấm áp của sự cảm thông.
“Vì tai nạn khiến gương mặt cô chấn thương nghiêm trọng nên mọi người không còn cách nào khác phải phẫu thuật để cứu sống em. Tôi xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến của cô trước khi phẫu thuật nhưng thực sự chúng tôi không có sự lựa chọn khác.”
“Vậy đây là gương mặt của ai đây?”
Cả căn phòng im lặng, mọi người lần lượt ra ngoài lúc này chỉ còn lại Tom và Kim Qúy. Đợi khi cô bình tĩnh lại, Tom nhẹ nhàng nói.
“Đó là một người từng rất thân thiết với tôi nhưng nay không còn trên đời nữa.”
Những lời buồn bã kèm theo ánh mắt hối hận của Tom khiến Kim Qúy hiểu ra mọi chuyện. Cô dần tiết chế rồi từ từ nói.
“Vậy sau này tôi phải sống như thế nào với diện mạo này chứ? Lẽ nào phải thay đổi thân phận sao?”
“Cô không muốn như vậy sao?”
Lúc này Kim Qúy mới chợt nhận ra, cô bây giờ là tội phạm bị truy nã ở trong nước nên việc thay đổi gương mặt có khi là chuyện tốt. Vì không ai nhận ra cô thì cô sẽ có cơ hội sống một cuộc sống bình thường và thậm chí có thể trở về nước một cách dễ dàng mà không bị phát hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]