Chương trước
Chương sau
Trong lúc Đỗ Huệ Di cùng mọi người đang ở dưới bếp chuẩn bị đồ ăn, Lạc Thu Tử đã gọi Đỗ Minh Ngạn ra ngoài nói chuyện, đứng trước mặt của Đỗ Minh Ngạn Lạc Thu Tử ngại ngùng, hai bàn tay cứ không ngừng xoa xoa, gương mặt thoáng đỏ ửng lên, cô ấp úng nói:

“Anh Minh Ngạn! Em có…em có chuyện muốn nói với anh. Em…em…”



Đỗ Minh Ngạn khẽ nâng mày chờ xem Lạc Thu Tử muốn nói gì với mình nhưng thấy cô cứ ấp úng mãi anh bèn cất tiếng: “Có chuyện gì mà em ấp úng, ngập ngừng mãi thế? Có gì thì em cứ nói đi.”



“Em…thật ra em…em thích anh, thích anh từ lâu rồi, anh có từng nghĩ đến liệu chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa không? Tiến đến một mối quan hệ khác không còn là bạn bè, không xem nhau là anh trai em gái thân thiết nữa.” Lạc Thu Tử lấy hết can đảm nói cho Đỗ Minh Ngạn biết tình cảm của mình, vừa nói xong cô liền gục mặt xuống ngại ngùng, mặt cô đã đỏ bừng lên, tim vẫn không ngừng đập mạnh.



“…” Đỗ Minh Ngạn sững sờ, đứng hình khi được Lạc Thu Tử tỏ tình anh không ngờ đến chuyện này càng không ngờ được cô lại thích anh, rơi vào hoang mang, mông lung anh thật không biết tiếp theo nên làm thế nào? Đỗ Minh Ngạn biết rõ tình cảm của mình là dành cho ai, anh không muốn Lạc Thu Tử nuôi hy vọng về mối tình cảm này như vậy chỉ khiến cô đau khổ hơn thôi, anh chậm rãi cất giọng:

“Anh xin lỗi, anh rất bất ngờ khi biết người trong lòng em lại là anh, anh thật sự rất yêu quý, rất thích em nhưng đó chỉ là sự yêu quý, yêu thích của một người anh trai dành cho em gái mà thôi chứ không hề có tình cảm nam nữ trong đấy. Anh xin lỗi em một lần nữa vì anh không thể chấp nhận tình cảm này của em được mong em buông bỏ tình cảm này bởi vì anh đã có người trong lòng rồi.” Đỗ Minh Ngạn nhẹ nhàng từ chối lời tỏ tình.



Nụ cười trên môi của Lạc Thu Tử dần dần trở nên cứng đờ, cô đã một phần nào đó đoán trước được câu trả lời rồi nhưng vẫn cố nuôi hy vọng, bị anh từ chối cô vẫn mỉm cười khẽ lắc đầu: “Không sao, em đột nhiên tỏ tình như thế khiến anh chưa thích ứng kịp cũng phải thôi, em không biết mẫu người con gái mà anh thích là như thế nào nhưng em sẽ cố gắng.”



Nói xong, Lạc Thu Tử mỉm cười đi vào bên trong, vừa quay người nụ cười trên môi cô đã trở nên gượng gạo, đôi mắt rũ xuống buồn bã, Đỗ Minh Ngạn cũng quay người bước vào ngay sau đó, sau này anh phải giữ khoảng cách với cô chỉ như thế cô mới sớm từ bỏ tình cảm của mình, không còn hy vọng gì nữa.



\------------------------------------------------------------------------


Lion quay trở về ngôi biệt thự của Jay báo cáo cho Tần Đình Danh biết rằng anh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Lion vừa nói xong thì bên ngoài có một giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng vô cùng quen thuộc vọng vào: “Cậu mới vừa nói cái gì? Đã đưa mảnh bản đồ cuối cùng cho Đỗ Huệ Di là sao?” Tần Đình Danh, Jay và Lion hướng mắt ra phía cánh cửa, ba người các anh tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Hải, Tần Hải tiến nhanh đến gần Lion hỏi:

“Cậu hãy mau nói cho tôi biết cậu mới vừa nói đã đưa cho Đỗ Huệ Di mảnh bản đồ cuối cùng là sao? Ý của cậu chính là cô ta đã thu thập đủ ba mảnh bản đồ rồi sao?”




“Vâng! Cô ấy đã tìm đủ ba mảnh bản đồ rồi ạ.” Lion gật đầu lia lịa, khí thế này cũng quá bức người đi khiến anh không dám vô lễ hay gì cả, khí thế này giống hệt với Tần Đình Danh có khi còn hơn nữa.



“Ba đến đây để làm gì thế?” Tần Đình Danh dùng giọng khá lạnh hỏi Tần Hải, anh không biết ba mình đến đây là có chuyện gì nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.



“Tất nhiên là ba đến đây để đón con về rồi, ba không đến thì không biết bao lâu con mới chịu về cũng nhờ đến đây mà ba biết chuyện này. Đình Danh! Ba hỏi con có phải con giúp Đỗ Huệ Di tìm mảnh bản đồ không?” Tần Hải không nhanh không chậm cất lời, chuyện về mảnh bản đồ ông dường như chắc chắn chín phần rằng anh là người giúp đỡ Đỗ Huệ Di tìm ra nhưng ông vẫn muốn chính miệng anh nói.



“Dạ, đúng như vậy, con đã giúp cô ấy tìm đủ ba mảnh bản đồ.” Tần Đình Danh gật đầu trả lời ngay lập tức.



“Con…ba là ba của con đấy, con không giúp ba thì thôi tại sao con lại giúp cho người ngoài vậy hả? Con giúp Đỗ Huệ Di như thế chẳng khác nào con đang tiếp tay cho cô ta có cơ hội trả thù ba nhanh hơn, con muốn ba chết sao?” Tần Hải tức giận đến đỏ mặt tía tai không biết phải nói như thế nào nữa đây, tại sao ông lại có thể sinh ra một đứa con si tình đến mức này chứ?



“Ba yên tâm con sẽ không để cô ấy làm hại đến ba nhưng con cũng không cho phép ba làm hại hay gây bất lợi gì cho cô ấy.” Tần Đình Danh đáp lại với giọng điệu chắc chắn.



“Con có cần thiết phải làm mọi chuyện vì Đỗ Huệ Di vậy không hả? Con làm như thế cô ta cũng đâu có biết những gì mà con làm cho cô ta đâu chứ, cô ta vẫn hận con mà thôi.” Tần Hải cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình xuống, khuyên anh hãy mau chóng từ bỏ tình cảm của mình đối với Đỗ Huệ Di.



Jay cùng Lion đứng ở đấy im lặng không nói bất cứ câu nào, cả Tần Đình Danh và Tần Hải đều quá đáng sợ, hai người không dám lên tiếng dù chỉ ho một tiếng cũng không dám. Tần Đình Danh không nhanh không chậm cất lời: “Những chuyện con làm con không cần Tiểu Di biết, tất cả chuyện con làm một phần là vì con yêu cô ấy một phần là con muốn bù đắp lại những gì mà ba đã gây ra cho Tiểu Di và gia đình của cô ấy.” Chỉ cần Đỗ Huệ Di bình an, vui vẻ, hạnh phúc thì những gì anh làm anh đều cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.



Tần Hải không biết phải nói gì với đứa con trai của mình nữa rồi bây giờ anh đã không còn si tình nữa mà nó đã chuyển sang lụy tình mất rồi, ông tức giận mắng anh: “Con đúng là si tình đến mức ngu ngốc rồi.” Tần Hải giận dữ quay người rời khỏi đấy, ông mà còn đứng ở đấy chắc ông tức điên lên mất.



Nhìn thấy Tần Hải đã rời đi, Jay và Lion mới thở phào nhẹ nhõm được phần nào lúc nãy quá là căng thẳng đi. Tần Đình Danh ngồi xuống ghế day day hai bên đầu cất tiếng, giọng nói đầy mệt mỏi: “Mảnh bản đồ cuối cùng cũng đã tìm được rồi, ngày mai tôi sẽ quay về thành phố S.”



“Cậu hãy nán lại thêm ba ngày nữa đi, ba ngày nữa là đến ngày diễn ra buổi đấu giá lớn nhất trong giới hắc đạo, tôi nhớ cậu vẫn chưa đến đó một lần nào đúng không? Tôi biết cậu không hứng thú với những chuyện này nhưng dù sao cậu cũng đã ở đây rồi thì hãy đến một lần đi.” Jay lên tiếng nói.



“Được thôi, tôi cũng muốn xem ở đó sẽ có gì hay ho.” Tần Đình Danh gật nhẹ đầu đồng ý ở lại thêm vài ngày, dù sao ở lại thêm ba ngày thì anh sẽ được nhìn thấy Đỗ Huệ Di thêm hai ngày, có thể âm thầm bảo vệ cho cô.



Ở ngôi nhà nhỏ, Đỗ Huệ Di cùng mọi người đã chuẩn bị xong một bàn ăn thịnh soạn, Lạc Thu Tử vừa ngồi xuống ghế thì nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại của mình, cô lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn, đọc xong tin nhắn cô vui vẻ cười tươi nói với Đỗ Huệ Di:

“Huệ Di! Bên nơi làm dây chuyền vừa nhắn tin cho tớ nói rằng trưa mai chúng ta có thể đến đó lấy dây chuyền.”



“Tốt lắm, bọn họ đúng là không phụ sự kì vọng của tớ.” Đỗ Huệ Di gật gù hài lòng, trước khi ăn cô phân nhiệm vụ cho mọi người: “Thu Thủy! Thu Tử! Sau khi chúng ta mang sợi dây chuyền về thì hai người các cậu hãy dốc toàn lực phát tán ảnh chụp sợi dây chuyền để cho mọi người biết còn anh hai và Hà Lâm thì hai người hãy giúp em đưa sợi dây chuyền đến buổi đấu giá sắp diễn ra tới đây, chúng ta phải làm mọi cách để nâng trị giá của sợi dây chuyền lên mức cao nhất có thể chỉ như thế mọi người mới chú ý đến không những như thế chúng ta còn thu về một số tiền lớn nữa.”



Mọi người ngay lập tức đồng loạt gật đầu, không ngừng thầm khen ngợi Đỗ Huệ Di quả là không hổ là hậu duệ của Trương gia, rất thông minh, bản lĩnh. Trịnh Xuyên cảm thấy Trương gia sẽ rất mau được khôi phục lại như xưa thôi không những thế Đỗ Huệ Di có thể sẽ đưa Trương gia phát triển hùng mạnh hơn cả lúc trước nữa, ông thật sự mong chờ đến ngày đó.

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.