Chương trước
Chương sau
“Mới sáng sớm mà cậu đã đi đâu thế?” Lạc Thu Tử vừa thức dậy ra khỏi phòng tay vẫn còn dụi dụi mắt nhìn thấy Đỗ Huệ Di hai tay đều xách túi lớn túi nhỏ quay về liền hỏi.



“Tớ đi mua đồ về làm đồ ăn sáng cho mọi người.” Đỗ Huệ Di đặt tất cả túi đồ xuống bàn, mang tạp dề vào, tâm trạng hôm nay của cô rất mông lung, không biết phải diễn tả như thế nào kể từ khi gặp lại Tần Đình Danh, đau lòng có vui cũng có.



Quan sát sắc mặt của Đỗ Huệ Di Lạc Thu Tử cảm thấy có gì đó không đúng, cô đặt tay lên vai Đỗ Huệ Di khẽ hỏi: “Tiểu Di! Cậu sao thế? Sao tớ thấy sắc mặt của cậu có gì đó là lạ.” Mắt Lạc Thu Tử trợn ngược lên, lo lắng khi vô tình thấy tay của Đỗ Huệ Di bị đỏ có chỗ còn bầm tím, vội hỏi: “Tiểu Di! Cậu bị làm sao thế? Sao tay của cậu lại bị bầm thế này?”



Đỗ Huệ Di lắc đầu trên mặt thoáng qua một nỗi buồn man mác, từ từ cất giọng đáp lại: “Tớ không sao, chỉ là lúc nãy trên đường đi về tớ bị ba người đàn ông tấn công thân thủ của bọn họ rất nhanh rất tốt vừa nhìn là biết bọn họ là người của một bang phái nào đó rồi cũng may là có người ra tay giúp đỡ nếu không tớ bị bọn họ bắt đi rồi.”



“Sao chứ? Cậu bị tấn công? Cậu có biết đó là người của bang phái nào không? Còn nữa người giúp đỡ cậu là ai thế? Cậu có quan không?” Lạc Thu Tử lo lắng hỏi Đỗ Huệ Di dồn dập, không ngớt, rốt cuộc là kẻ nào gan lớn muốn bắt Đỗ Huệ Di vậy chứ?



Đôi mắt Đỗ Huệ Di rũ xuống càng đau khổ, buồn bã hơn không nhanh không chậm trả lời: “Là Tần Đình Danh chính anh ta đã cứu tớ, anh ta đã đi theo dõi tớ từ khi tớ ra khỏi đây nếu như không phải tớ gặp nguy hiểm thì tớ cũng không phát hiện ra chuyện này.”



Tần Đình Danh? Tại sao anh ta lại ở đây? Hai câu hỏi ấy ngay lập tức xuất hiện trong đầu của Lạc Thu Tử cô rất muốn hỏi Đỗ Huệ Di nhưng lời nói vừa đến cửa miệng lại không thể thốt ra thành lời, cô không muốn nhìn thấy Đỗ Huệ Di đau lòng nên đành im lặng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng bạn thân của mình mà an ủi, Lạc Thu Tử biết rõ cô bạn của mình vẫn còn tình cảm với Tần Đình Danh tình cảm ấy chưa bao giờ bị phai nhạt đi.



Tại biệt thự của Jay, Lion hấp ta hấp tấp chạy vào trong phòng tìm Jay vô tình làm rơi khung ảnh đặt trên bàn của Jay, tiếng vỡ vang dội khắp cả phòng Jay mau chóng bước ra từ phòng tắm xem xem là đã có chuyện gì? Tần Đình Danh vừa về đến nghe tiếng vỡ cũng nhanh chóng đi lên phòng xem sao, Lion trợn mắt, há hốc miệng cảm thấy lần này bản thân anh tiêu chắc rồi, Jay sẽ giết chết anh mất.



“Có chuyện gì thế?” Jay mặc áo choàng tắm bước ra cất giọng hỏi, ánh mắt của anh thay đổi ngay tức khắc khi nhìn thấy khung hình đang nằm trong đống vỡ vụn dưới sàn, đây là ảnh chụp anh và mẹ của mình là tấm ảnh mà Jay giữ gìn vô cùng cẩn thận: “Lion!” Jay lớn tiếng gọi Lion trong sự tức giận, đây là tấm ảnh duy nhất mà anh chụp cùng với mẹ của mình, nó chứa vô số kỉ niệm đẹp đẽ.



“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm rơi nó xuống đâu.” Mặt mày Lion vặn vẹo méo mó một cách khó coi, tay chân luống cuống không biết phải làm như thế nào?



Tần Đình Danh đứng ở cửa không lên tiếng, đôi mắt anh chợt nheo lại khi nhìn thấy bên trong khung ảnh có một thứ gì đó, anh bước đến gần nhặt lên xem, là bản đồ là mảnh bản đồ cuối cùng không ngờ mảnh bản đồ cuối cùng lại được giấu phía sau tấm ảnh. Lion nhìn thấy mảnh bản đồ như vớ được phao cứu mạng anh vui mừng vội nói: “Là mảnh bản đồ, chúng ta đã tìm thấy mảnh bản đồ cuối cùng rồi không ngờ nó lại được giấu sau tấm ảnh. Jay! Anh hãy tha cho tôi lần này đi tôi chỉ là vô ý làm rơi nó xuống mà thôi nhưng cũng nhờ tôi bất cẩn chúng ta mới tìm được mảnh bản đồ đúng không?”



Lion nhìn sang Tần Đình Danh cầu cứu, bình thường Tần Đình Danh sẽ không lên tiếng nói giúp ai nhưng trường hợp này là trường hợp đặc biệt Lion có công tìm thấy mảnh bản đồ khiến Đỗ Huệ Di vui vẻ mà cô vui vẻ thì anh cũng vui theo nên anh sẽ mở lời nói giúp Lion: “Jay! Cậu đừng có trách cậu ta nữa xem như cậu ta vừa lấy công chuộc tội đi.”



Quả nhiên lời nói của Tần Đình Danh rất có sức nặng, Jay hậm hực gật đầu bỏ qua cho Lion, Tần Đình Danh đưa mảnh bản đồ cho Lion rồi căn dặn: “Cậu hãy mau chóng đem mảnh bản đồ này đến cho Tiểu Di, nên nhớ nếu cô ấy hay bất cứ ai có hỏi cái gì thì cứ bảo là cậu muốn chuộc lỗi hoặc lý do gì cũng được miễn sao không nói gì đến tôi là được.”



“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, bây giờ em xin phép đi đưa cho chị dâu luôn đây ạ.” Lion cười hì hì gật đầu lia lịa đáp lại rồi rời khỏi đấy, anh sợ đứng ở đấy nữa chắc Jay sẽ dùng ánh mắt để giết chết anh mất.



\------------------------------------------------------------------------



Cuối cùng Đỗ Huệ Di cũng thiết kế xong sợi dây chuyền, cô mau chóng cho người đi làm ra cô đích thân đến nơi làm chọn nguyên liệu, tất cả mọi thứ đều do Đỗ Huệ Di chọn và quyết định một các tỉ mỉ, kĩ lưỡng, hoàn thành xong những thứ mình cần làm cô quay về ngôi nhà nhỏ kia tiếp tục điều tra mảnh bản đồ cuối cùng.



Vừa về đến đóng cửa lại thì nghe tiếng chuông cửa, Đỗ Huệ Di quay người mở cửa, đôi mày ngay lập tức nhíu lại, giọng điệu ngạc nhiên, sững sốt của cô cất lên: “Lion? Cậu đến đây làm gì? Tại sao cậu lại biết chúng tôi ở đây?”



Tất cả mọi người bên trong nghe giọng của Đỗ Huệ Di còn nghe cô gọi Lion liền vội bước ra xem, Lion cười tươi thân thiện, vẫy tay chào mọi người, anh suýt nữa là mở miệng gọi Đỗ Huệ Di là chị dâu rồi: “Trương tiểu thư! Với thế lực của tôi ở đất nước này muốn tìm cô không khó, sở dĩ hôm nay tôi đến đây là để đưa cho cô một thứ.” Lion lấy mảnh bản đồ cuối cùng ra đưa cho cô.



Nhìn thấy mảnh bản đồ mọi người ai nấy đều ngay lập tức có phản ứng, Đỗ Huệ Di cầm lấy mảnh bản đồ xem quả thật đây chính là mảnh bản đồ cuối cùng, cô đưa mắt nhìn Lion tràn đầy sự nghi hoặc, khó hiểu: “Tại sao cậu lại có mảnh bản đồ này? Còn nữa, tại sao lại chủ động đưa mảnh bản đồ cho chúng tôi?”



Lion điềm nhiên, cười nhẹ chậm rãi cất tiếng trả lời: “Chuyện tại sao tôi lại có mảnh bản đồ này thì sau này cô sẽ biết thôi, tôi chủ động giao thứ này cho cô là bởi vì tôi muốn chuộc lỗi vì đã thất kính với cô. Lion tôi là người một khi đã xin lỗi ai thì phải đi kèm theo với quà tặng chuộc lỗi, món quà này không khiến cho cô thất vọng có đúng không?”



Đỗ Huệ Di bán tín bán nghi lời nói của Lion không những cô mà mọi người cũng thế, Lion mỉm cười với cô rồi lại tiếp tục vẫy tay chào tạm biệt rời khỏi đấy, nhiệm vụ mà Tần Đình Danh giao cho anh đã hoàn thành rồi anh phải về nhà ngủ một giấc ngon lành mới được.



Đỗ Huệ Di vẫn không ngừng suy nghĩ trong đầu, nét mặt hiện rõ sự nghi ngờ, Lạc Thu Thủy khoác tay qua cổ của Đỗ Huệ Di lên tiếng nói: “Ây da~ Cậu đừng suy nghĩ nghi ngờ gì nữa, bây giờ chúng ta đã tìm đủ ba mảnh bản đồ rồi chỉ cần ghép chúng lại là có thể tìm ra kho báu, những chuyện khác cậu hãy gác sang một bên đi nếu như tên Lion đó có mưu đồ gì thì tớ sẽ không tha cho anh ta đâu.”





Cô ừ nhẹ một tiếng, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm vui vẻ kéo mọi người vào bên trong rồi cùng nhau chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng. Lạc Thu Tử vui vẻ cười tít mắt cô khẽ liếc mắt nhìn sang Đỗ Minh Ngạn, người ta hay nói mỗi khi bạn vui vẻ, hạnh phúc thì ánh mắt sẽ bất giác đưa mắt nhìn người mà mình thích, cô nhìn anh nhưng anh lại vui vẻ nhìn Đỗ Huệ Di bỗng chốc nụ cười của Lạc Thu Tử trở nên cứng đờ, không hiểu sao cô cứ có cảm giác Đỗ Minh Ngạn đối xử với Đỗ Huệ Di không chỉ đơn thuần là anh trai đối với em gái.















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.