Đỗ Huệ Di cùng Trịnh Xuyên ở nghĩa trang đến gần chiều mới rời đi, ngồi trên xe cô nhắm mắt dưỡng thần, tâm trạng hiện tại của cô vô cùng tệ, chợt có tiếng chuông điện thoại Đỗ Huệ Di mở mắt cầm điện thoại lên nghe, bên kia Hà Lâm ngay lập tức lên tiếng nói: “Huệ Di! Anh đã tìm ra tung tích của anh trai em rồi, anh sẽ gửi địa chỉ cho em em hãy mau đến đi.”
Đỗ Huệ Di ngồi thẳng người dậy, vội đáp lại: “Được, em sẽ đến đó ngay.” Vừa cúp máy thì địa chỉ đã được gửi đến, cô quay sang nói với Trịnh Xuyên: “Chú Xuyên! Đã tìm được tung tích của anh hai rồi, chú hãy mau chở cháu đến đó đi.”
“Tốt quá rồi, chúng ta hãy mau đến đó.” Trịnh Xuyên vui mừng, gật đầu đồng ý ngay lập tức, Đỗ Huệ Di đưa địa chỉ cho tài xế bảo anh ta chạy đến đó nhanh nhất có thể.
Hà Lâm, Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử đứng đợi Đỗ Huệ Di gần kho hàng nơi đang nhốt Đỗ Minh Ngạn, thấy xe của Trịnh Xuyên, ba người nhanh chóng chạy đến, cánh cửa xe vừa mở Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đã dìu Đỗ Huệ Di xuống, Trịnh Xuyên cũng xuống ngay sau đó, tất cả mọi người từ từ đi vào quan sát. Vừa đi được hai bước thì Đỗ Huệ Di cùng mọi người giật mình, đứng sững lại khi nghe tiếng nổ vô cùng lớn, gương mặt của Đỗ Huệ Di ngay tức khắc biến sắc, bàng hoàng, bất an đẩy mọi người ra chạy vào, chưa chạy được bao nhiêu thì cô ngã xuống, Hà Lâm chạy đến đỡ cô đứng dậy cùng Lạc Thu Tử dìu cô đi nhanh vào.
Kho hàng đã bị nổ tung, Đỗ Huệ Di nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà không còn đứng vững được nữa, cô ngã khụy xuống bàng hoàng, bật khóc đau đớn, hét lớn gọi Đỗ Minh Ngạn trong tuyệt vọng: “Anh hai!!!” Đỗ Huệ Di hét đến khàn cả giọng, người thân duy nhất của cô bây giờ cũng đã không còn, cô phải làm sao đây?
Lạc Thu Tử đứng thần ra, không dám tin những gì vừa xảy ra trước mắt mình, cô ngã xuống che miệng bật khóc nức nở, Lạc Thu Thủy ôm em gái của mình vỗ về, Hà Lâm ngồi khụy xuống kéo Đỗ Huệ Di vào lòng của mình an ủi, Trịnh Xuyên rơi nước mắt đau lòng, giận dữ cất giọng: “Tần Hải! Tôi nhất định sẽ bắt ông trả giá với những gì mà ông đã gây ra.”
Đỗ Huệ Di đau lòng không nói được gì nữa chỉ biết gào khóc rồi ngất lịm đi, Hà Lâm bế cô đứng dậy cùng mọi người lên xe rời khỏi đấy, tránh người của Tần Hải nhìn thấy.
Tám giờ rưỡi tối, Tần Đình Danh ở trên phòng đứng ngồi không yên, suốt nguyên một ngày anh không thể liên lạc được với Đỗ Huệ Di, bây giờ anh gần như phát điên lên rồi không ngừng cho người tìm kiếm, điều tra xem cô đang ở đâu?
Tôn Nam từ bên ngoài bước nhanh vào báo với Tần Đình Danh: “Thiếu gia! Đã có tung tích của Huệ Di tiểu thư rồi ạ, lúc nãy tôi đến Mộ gia hỏi Mộ phu nhân thì biết được sáng hôm nay Huệ Di tiểu thư đã đi lên xe của Trịnh gia, sau đó tôi đã cho người điều tra thì biết hiện tại cô ấy đang ở Trịnh gia.”
“Trịnh gia?” Tần Đình Danh nhíu mày nghi hoặc, anh vừa đi lấy áo khoác vừa nói với Tôn Nam: “Đi đến Trịnh gia đón cô ấy.”
“Vâng.” Tôn Nam quay người mau chóng đi chuẩn bị xe cho Tần Đình Danh.
Trịnh gia
Tất cả mọi người đều có mặt ở trong phòng mà Đỗ Huệ Di đang nằm, cô đã tỉnh lại từ lâu nhưng bây giờ cô như một cái xác không hồn, đôi mắt cứ nhìn lên trần nhà, hai mí mắt đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Đỗ Huệ Di không chịu ăn uống gì cả cứ nằm bất động ở đấy khiến cho mọi người lo lắng không thôi. Lạc Thu Thủy ngồi xuống bên cạnh giường, đặt bàn tay của mình lên bàn tay của Đỗ Huệ Di, khẽ nói:
“Huệ Di! Sáng giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả, cậu hãy ăn chút gì đi, cậu cứ như vậy thì cơ thể của cậu sao có thể chịu nổi chứ?”
“…” Đỗ Huệ Di vẫn không hề đáp lại, cơ thể một chút động đậy, phản ứng cũng không có, cái chết của Đỗ Minh Ngạn đã đả kích cô khiến cho cô một lần nữa chịu đựng nỗi đau, mất mát mất đi người thân.
Bên ngoài, thuộc hạ của Trịnh Xuyên bước nhanh vào khẽ nói vào tai của ông: “Ông chủ! Tần Đình Danh đến đây nói là muốn gặp Đỗ tiểu thư.”
Trịnh Xuyên chau mày không ngờ Tần Đình Danh có thể tra được Đỗ Huệ Di đang ở đây, ông gật nhẹ đầu lên tiếng nói với mọi người: “Các cháu cứ ở đây với Tiểu Di, chú có việc phải ra ngoài một chút.” Nói xong, Trịnh Xuyên cùng thuộc hạ của mình nhanh chóng rời khỏi phòng, xuống đến tầng trệt ông nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi đợi ở phòng khách, ông vừa bước tới vừa cất giọng nói: “Không biết chủ tịch Tần đột nhiên đến đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Đình Danh đứng dậy quay người nhìn Trịnh Xuyên, ánh mắt lạnh lùng gương mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, anh không nhanh không chậm nói: “Tôi đến đây là để đón Tiểu Di về.”
“Tiểu Di? Tiểu Di nào chứ? Ý của cậu là sao? Tôi không hiểu.” Trịnh Xuyên nâng mày vẻ mặt ngơ ngác tỏ vẻ không biết gì, không biết Tiểu Di mà anh nói là ai?
Đôi mắt của Tần Đình Danh ngay tức khắc nheo lại, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh rất ghét những kẻ hay giả vờ, không biết gì, ngữ điệu điểm lạnh cất lên: “Đừng giả vờ, tôi biết Tiểu Di đang ở đây nếu như ông còn tiếp tục giả vờ thì tôi sẽ tự lên đó tìm cô ấy.”
“Được được, quả thật Tiểu Di đang ở trên lầu nhưng hiện tại Tiểu Di không muốn gặp ai cả mong chủ tịch Tần thông cảm và về cho.” Trịnh Xuyên gật gù thừa nhận, không giả vờ nữa, khóe môi ông khẽ nhếch lên quả nhiên chỉ cần là những chuyện liên quan đến Đỗ Huệ Di anh đều mất bình tĩnh, chỉ mới đùa một chút thì anh đã mất kiên nhẫn rồi.
“Không muốn gặp ai? Kể cả tôi?” Tần Đình Danh chau mày nghi hoặc, đã có chuyện gì xảy ra với Đỗ Huệ Di? Tại sao cô lại không muốn gặp ai? Kể cả anh mà cô cũng không muốn gặp sao? Trịnh Xuyên gật nhẹ đầu, bây giờ Đỗ Huệ Di gặp anh không chừng sẽ kích động dữ dội hơn, Tần Đình Danh càng nhíu chặt đôi mày hơn hỏi Trịnh Xuyên: “Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Di?”
Trịnh Xuyên bỗng nhìn Tần Đình Danh rồi nở một nụ cười thần bí, khó hiểu, chậm rãi đáp lại: “Cậu sẽ sớm biết là chuyện gì thôi còn bây giờ xin mời cậu về cho.”
Tôn Nam cau mày liếc mắt nhìn Trịnh Xuyên, từ trước đến giờ chưa có ai dám đuổi thiếu gia của anh hết không ngờ ông lại dám đuổi thẳng như vậy, đúng là chê mạng quá dài rồi. Tần Đình Danh cũng không hỏi thêm gì nữa, ông không muốn nói thì anh sẽ tự điều tra: “Vậy thì phiền ông chăm sóc Tiểu Di giúp tôi.” Dứt câu, Tần Đình Danh cùng Tôn Nam rời đi, từ trước đến giờ anh không hề tin tưởng bất kì ai nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác Tiểu Di ở đây sẽ không sao, sẽ được chăm sóc tốt nên anh mới khá yên tâm đi về.
Trên phòng, Đỗ Huệ Di bỗng có phản ứng đưa mắt nhìn mọi người, từ từ lên tiếng nói: “Mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Bọn người Lạc Thu Thủy muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho Đỗ Huệ Di nhưng cô đã nói như thế hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo khiến cho ba người muốn ở lại cũng không thể, chỉ có thể rời đi. Hà Lâm biết bây giờ Đỗ Huệ Di rất đau lòng nhưng ánh mắt mà cô nhìn ba người khiến cho anh không biết cô đang suy nghĩ gì? Rất kì lạ, nó mang đến cho anh một cảm giác lạnh lẽo, rợn người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]