Chương trước
Chương sau
Tần gia



Lão Nghiêm đi nhanh lên vào phòng của Tần Hải: “Ông chủ! Kho hàng đột nhiên phát nổ, Đỗ Minh Ngạn đã chết ở trong đó rồi ạ.”



“Cái gì chứ? Đột nhiên phát nổ?” Tần Hải kinh ngạc, nhíu chặt đôi mày nghi hoặc, tại sao lại đột nhiên phát nổ chứ? Ông trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói với Lão Nghiêm: “Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Đình Danh biết được, phong tỏa mọi tin tức ngay cho tôi.”



“Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay.” Lão Nghiêm gật đầu ngay lập tức rời khỏi phòng đi phong tỏa tin tức.



Tần Hải tuyệt đối không thể để cho Tần Đình Danh hay tin nếu không cho dù ông có giải thích thế nào thì anh cũng sẽ không tin. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao đột nhiên kho hàng lại phát nổ chứ? Chuyện này không đơn giản chút nào, nhất định phải tra rõ.



Trịnh gia



Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di chầm chậm đi xuống lầu Lạc Thu Thủy nhìn thấy cô đi xuống liền vội chạy lên dìu cô: “Sao cậu không gọi mình lên dìu cậu chứ? Lỡ cậu ngã bị thương rồi sao? Mà hôm nay cậu mặc như thế là định đi đâu vậy?”



Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm đáp lại: “Chân tớ đã hồi phục rồi, không sao đâu, hôm nay tớ sẽ đi tháo bột, tớ cảm thấy khó chịu lắm rồi.”



“Được, lát nữa bọn tớ sẽ đi cùng cậu bây giờ thì cậu hãy ngồi xuống ăn sáng cùng bọn tớ đi.” Lạc Thu Thủy gật đầu, mỉm cười dìu Đỗ Huệ Di đến bàn ăn.



Ngồi xuống bàn ăn, Đỗ Huệ Di đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt bất chợt lạnh lẽo vô cùng, cô cất giọng nói: “Hôm nay mọi người đồng loạt mặc đồ đen với trắng là muốn đi đâu vậy?” Mọi người nhìn nhau im lặng không ai đáp lại, ai nấy đều né tránh ánh mắt của Đỗ Huệ Di, cô đặt đũa xuống bàn, ngữ điệu điểm lạnh nói tiếp: “Muốn tổ chức tang lễ sao? Chẳng phải tớ đã nói là không có tổ chức gì cả sao? Anh hai của tớ vẫn còn sống chưa có chết.”



Trịnh Xuyên ngồi bên cạnh ông đặt đũa xuống, đặt tay lên vai của Đỗ Huệ Di, an ủi, khuyên nhủ: “Tiểu Di! Cháu đừng có như vậy nữa, cháu hãy chấp nhận sự thật rằng Minh Ngạn đã không còn trên đời này nữa, nó đã chết rồi.”



Đỗ Huệ Di đứng bật dậy hai tay đập mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn tất cả mọi người, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng Đỗ Minh Ngạn đã chết, cứ luôn trốn tránh chuyện này, cô lớn tiếng nói: “Không, anh ấy chưa chết, anh của cháu vẫn còn sống, cháu không cho phép bất cứ ai nói anh của cháu đã chết.”



Dứt câu, Đỗ Huệ Di bước đi khỏi đấy, đi ra đến cổng cô bắt taxi đến bệnh viện không cần ai phải dìu, giúp đỡ cả. Trong biệt thự, Lạc Thu Tử hướng mắt nhìn về phía cổng cô cảm thấy Đỗ Huệ Di rất đáng thương, vừa sinh ra cả gia tộc đã bị sát hại đến người cha nuôi cũng bị giết, anh trai thì mất tích đến khi tìm thấy vui vẻ chưa được bao lâu thì phải chịu cảnh đau thương, mất mát thêm một lần nữa. Lúc trước cô cảm thấy hai chị em cô đã đáng thương, khốn khổ lắm rồi nhưng bây giờ cô cảm thấy mình còn may mắn hơn Đỗ Huệ Di, hơn bao người khác.



Trên xe taxi, Đỗ Huệ Di nhận được cuộc gọi từ Tần Đình Danh cô chần chừ không muốn nghe nhưng đến cuối cùng cô vẫn bắt máy, bên kia Tần Đình Danh vừa thấy cô nghe điện thoại thì vui mừng, vội lên tiếng: “Cuối cùng cũng gọi được cho em rồi, em không sao chứ? Đã có chuyện gì xảy ra với em sao?”



Đã có chuyện gì xảy ra với cô? Đỗ Huệ Di cười lạnh một tiếng, xem ra Tần Đình Danh vẫn chưa biết được gì, lúc trước rõ ràng anh đã nói với cô rằng Đỗ Minh Ngạn sẽ không sao, Tần Hải chắc chắn sẽ không giết, anh của cô sẽ mau chóng được thả ra nhưng bây giờ thì sao? Đến chết cũng không được nguyên vẹn. Đỗ Huệ Di cố gắng kìm nén cảm xúc, cơn phẫn nộ của mình xuống đáp lại:

“Em không sao, không có chuyện gì xảy ra với em cả, anh không cần phải lo lắng. Đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh đây, em muốn xin nghỉ phép đến hết tuần này, tuần sau đến sinh nhật của anh rồi nên em phải chuẩn bị thật kĩ càng, chu đáo, cho anh một bất ngờ lớn.”



“Được, em cứ nghỉ đi chỉ cần em không sao và luôn giữ liên lạc với anh là tốt rồi.” Tần Đình Danh đồng ý ngay lập tức, anh rất vui khi Đỗ Huệ Di quan tâm đến anh như thế nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác là lạ, bất an trong lòng.



Đỗ Huệ Di ừ nhẹ rồi cúp máy, bất ngờ mà cô mang đến cho anh chắc chắn sẽ khiến cho anh không thể nào ngờ được, đặc biệt chính là Tần Hải ông ta nhất định sẽ không thể nào ngờ được rằng bạn gái của con trai mình lại chính là kẻ thù của mình, ngày hôm đó chính là ngày chết của Tần Hải.



\------------------------------------------------------------------------



Sau khi tháo bột xong, Đỗ Huệ Di bước ra khỏi bệnh viện bắt taxi đi thẳng đến Hà gia, đến nơi cô trả tiền rồi xuống xe, đứng trước cổng cô nhấn chuông cửa ngay lập tức có người hầu đi ra nhìn thấy cô người hầu vội mở cửa, mỉm cười chào: “Đỗ tiểu thư! Cô đến tìm thiếu gia sao? Thiếu gia không có ở đây.”



“Không, tôi không đến tìm Hà Lâm, tôi muốn gặp bác trai.” Đỗ Huệ Di cười như không đáp lại cô người hầu rồi đi vào bên trong biệt thự.



Bác Hoa thấy Đỗ Huệ Di đến liền bước ra chào hỏi, cô không nhanh không chậm cất giọng nói với ông: “Bác Hoa! Bác trai có ở đây không ạ? Cháu đến đây là muốn xin phép bác trai cho cháu mượn nơi tập bắn súng vài ngày.”



“Ông chủ đang ở lầu ba để tôi dẫn cô lên đó.” Bác Hoa trả lời rồi dẫn Đỗ Huệ Di lên lầu ba gặp Hà Quang.



Bác Hoa bước vào thông báo với Hà Quang, Hà Quang nghe báo xong thì đứng dậy đi ra gặp Đỗ Huệ Di, cô lễ phép chào ông, ông mỉm cười hiền từ nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị của mình: “Bác đã xem cháu là người trong nhà rồi sau này cháu đừng có khách sáo như thế nữa, cháu muốn dùng cái gì cũng được cả không cần phải xin phép, cháu cứ thoải mái.”



“Cháu cảm ơn bác.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ cảm ơn Hà Quang, vì Hà Quang không có con gái nên từ khi gặp Đỗ Huệ Di ông liền có ấn tượng tốt, cảm thấy rất thích nên luôn xem cô là con gái của mình.



Đợi đến khi Đỗ Huệ Di đến sân tập bắn, Hà Quang lấy điện thoại gọi cho Hà Lâm nói với anh việc này, vừa nghe xong anh cùng Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử quay về Hà gia ngay lập tức.



Tập đoàn Tần thị



Đang ngồi làm việc, Tần Đình Danh nghe tiếng mở cửa anh khẽ cau mày dừng lại quay đầu về phía cánh cửa, đôi mày anh giãn ra khi thấy người bước vào là Dạ Thành Đông, Tần Đình Danh tiếp tục xử lý công việc: “Có chuyện gì mà cậu đột nhiên lại đến đây thế?”



“Chẳng có gì cả, vừa nãy tôi đưa Quyên Quyên đi ăn sau đó vô tình gặp Bạch Nhã Băng thế là hai người họ dắt tay nhau đi mua sắm bảo tôi về trước, đúng lúc đi ngang qua đây nên mới vào chơi một chút.” Dạ Thành Đông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tần Đình Danh rồi nói tiếp: “Thứ tư tuần tới chính là sinh nhật của cậu cậu định giới thiệu Đỗ Huệ Di với ba cậu luôn sao?”



“Đúng vậy.” Tần Đình Danh gật đầu đáp lại, Dạ Thành Đông nheo mắt nhìn, trong lòng vô cùng hiếu kì, tò mò hỏi: “Cậu không sợ nếu như ba của cậu sẽ giết Đỗ Huệ Di sao?”



Những ngón tay của Tần Đình Danh đang gõ trên bàn phím bỗng dừng lại, anh đưa mắt nhìn Dạ Thành Đông, ánh mắt kiên quyết, mạnh mẽ không sợ hãi trước bất cứ thứ gì, chuyện gì, anh chậm rãi đáp: “Không, vì tôi sẽ bảo vệ cho Tiểu Di sẽ không để cho cô ấy gặp chuyện gì cả nếu như ba tôi thật sự giết chết Tiểu Di thì tôi cũng không muốn sống, cô ấy chết thì tôi cũng sẽ chết.”



Dạ Thành Đông gật gù, xem ra Tần Đình Danh đã yêu đến mất cả lý trí rồi, nếu như đổi lại là người khác nói như thế thì anh nhất định sẽ không tin cho rằng đó chỉ là những lời nói xạo, nói cho có vậy thôi nhưng người nói lại là Tần Đình Danh thì anh không thể không tin, anh hiểu rõ con người Tần Đình Danh là người dám nghĩ dám làm, chỉ cần nghe những lời nói ấy thì Dạ Thành Đông đã đủ biết Đỗ Huệ Di chính là mạng sống vì cô mà Tần Đình Danh có thể làm bất cứ chuyện gì, mạng sống của chính mình cũng không cần.























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.