Bệnh viện Ái Tâm
Tần Đình Danh chạy hết sức bình sinh vào bên trong, Âu Hoằng Phong thấy bóng dáng của anh liền vẫy vẫy tay gọi: “Đình Danh! Đình Danh! Ở bên này.”
Anh chạy nhanh đến chỗ Âu Hoằng Phong đang đứng rồi khom người thở gấp, vừa thở hì hục anh vừa hỏi Âu Hoằng Phong: “Tiểu Di…Tiểu Di sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
“Tiểu Di của cậu không sao chỉ bị thương ở chân thôi, bó bột một thời gian sẽ khỏi, xem cậu kìa chạy đến thở không ra hơi. Huệ Di đang nằm trong phòng bệnh, mọi người đang ở bên trong chăm sóc cậu hãy vào trong đó.” Âu Hoằng Phong vỗ vỗ vai của Tần Đình Danh rồi nói, từ khi quen biết với Tần Đình Danh đến bây giờ anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương, hốt hoảng và vội vàng này của Tần Đình Danh, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Tần Đình Danh bước nhanh mở cửa vào bên trong, quay trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh của mình anh lễ phép chào các trưởng bối ngồi ở đấy rồi mới tiến đến giường bệnh, lo lắng hỏi han Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Em sao rồi? Em có bị đau ở chỗ nào không?”
Vừa nhìn thấy Tần Đình Danh thì trong đầu của Đỗ Huệ Di lại vang lên giọng nói của Trịnh Xuyên, hai bàn tay của cô siết chặt lại, từ từ mở miệng trả lời anh: “Em không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi.” Đôi mắt của cô đảo quanh nhìn anh và mọi người rồi nói tiếp: “Bác trai! Bác gái! Cháu cảm thấy trong người hơi mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-chuyen-dinh-menh/2124651/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.