Đỗ Huệ Di từ từ bước vào bên trong ngôi biệt thự cổ điển, đôi mắt không ngừng quan sát tuy trong căn biệt thự không có ai nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng chắc chắn là có người thường xuyên đến đây dọn dẹp, đang đi theo phía sau của Trịnh Xuyên và Đỗ Minh Ngạn, đột nhiên hai người đứng lại khiến cho cô giật mình đứng lại, tròn mắt nhìn. Trịnh Xuyên quay người lại, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt mang vài phần lạnh khiến cho Đỗ Huệ Di hơi rùng mình, ông không nhanh không chậm cất giọng:
“Tiểu Di! Cháu có biết tại sao chú lại biết hết những chuyện về cháu không? Không phải là do Minh Ngạn nói đâu.”
Đỗ Huệ Di trợn mắt ngạc nhiên, nếu như không phải Đỗ Minh Ngạn nói thì tại sao ông lại biết chứ? Trịnh Xuyên có liên quan đến người của Trương gia sao? Cô khẽ lắc đầu chờ đợi Trịnh Xuyên nói tiếp, Trịnh Xuyên chậm rãi nói cho cô biết, ngữ điệu không mang chút cảm xúc nào:
“Đó là bởi vì chú là em trai kết nghĩa của Trương Chính Lôi người đứng đầu Trương gia này, năm đó khi chú biết Đỗ Tấn Trung gặp nguy hiểm chú đã chạy đến nhưng không kịp, chỉ thấy Minh Ngạn đang nằm bất tỉnh, khắp người bị thương mà thôi. Chú đã đưa Minh Ngạn về chăm sóc, chữa trị và cũng không ngừng tìm kiếm tung tích của cháu, còn có một chuyện nữa mà cháu không biết đó chính là cháu chỉ là con nuôi của Đỗ Tấn Trung mà thôi.”
“Chú nói sao? Con nuôi? Không thể nào, con nuôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-chuyen-dinh-menh/2124650/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.