Lúc đầu là Sử Vạn Tuế, về sau là Cao Dĩnh Hạ Nhược Bật, tới bây giờ là Dương Huyền Cảm.
Những người này quan càng to, công càng cao thì Dương thị càng đề phòng đối với bọn họ.
- Vậy Đường quốc công bên kia.
Lý Hiếu Cơ cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng đâu, đường thúc của ngươi thông minh dĩ nhiên là có cách đối phó.
Lời nói đến đây, Lý Ngôn Khánh và Lý Hiếu Cơ liền có một cảm giác trầm mặc khó tả.
Nháy mắt đã qua giờ hợi, đột nhiên trên bầu trời bay xuống từng mảng bông tuyết, nhu hòa im ắng rơi xuống đất.
Thời gian trôi qua, cả bầu trời bao trùm một mảng ngân sắc.
- Tuyết rơi.
Lý Ngôn Khánh nói.
- Đúng thế là tuyết rơi.
Lý Hiếu Cơ trả lời.
Ngôn Khánh dùng que cời gẩy than ở trong lò.
- Cha cha không định mang con đi Thái Nguyên phải không?
Lý Hiếu Cơ khẽ giật mình sau đó nở ra một nụ cười khổ: Đứa bé này thật sự quá thông minh, ngay cả ta nghĩ ngợi thế nào không cần nói nó cũng đoán được.
- Đúng thế, ta tạm thời không định mang con đi theo, sinh ra liên quan cùng với đường huynh.
- Vaagn.
Ngôn Khánh cầm lấy một nắm lá trà, mà nghiền trà, thời gian từ từ trôi qua, thái độ này của hắn làm cho Lý Hiếu Cơ rất buồn, nếu như Lý Ngôn Khánh tức giận chất vấn hắn thì hắn cũng có thể giải thích một phen, nhưng Ngôn Khánh tựa hồ đã tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965453/quyen-6-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.