PhòngNgạn Khiêm gật gật đầu:
- Thanh thế của Di Lặc áo trắng tuy chưa tạothành nhưng mà sự nguy hại của bọn chúng lại khiến cho người khác phải lo lắng.
- Tuy nhiên Trịnh công tử nói cũng không sai,nếu như cưỡng ép trấn áp thì không chừng hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Chúngta không lạm dụng vũ lực, Lạc Dương cũng nhanh chóng trở nên phồn vinh, bệ hạcũng không trách tội.
Chuyện này tại sao lại liên quan đến DươngQuảng?
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc nhìn lạivề phía Trưởng Tôn Thịnh.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Thịnh khẽ gật đầu:
- Đã như vậy, ta sẽ định phối hợp với Phòngphủ doãn, mau chóng dẹp loạn Di Lặc.
- Ta phải trở về sắp xếp mọi chuyện không thểở đây tiếp tục quấy rầy.
- Phòng phủ doãn đi thong thả.
Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy đi ra ngoài, lúc điqua bên cạnh Ngôn Khánh , bỗng nhiên dừng bước khẽ xoa xoa đầu Trịnh NgônKhánh.
- Trịnh công tử công tử nghe ta nói mấy câu,trước đây công tử từng đánh người xuống sông Lạc Thủy đúng không?
- Đúng thế.
- Công tử không cần phải lo lắng, ta cũngkhông trách phạt.
Phòng Ngạn Khiêm nghiêm mặt nói:
- Chỉ là công tử hiện tại cũng là người códanh tiếng, đừng để việc làm của mình trở thành câu chuyện để người khác bàntán.
- Công tử cần biết có rất nhiều người xem côngtử là tấm gương, nhất cử nhất động của công tử vì thế mà cũng bị thế nhân chúý.
Nói là không trách tội nhưng cũng khiến choTrịnh Ngôn Khánh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965036/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.