Ánh nắng chói chang tựa như đã biến thành LạcDương trở thành một lò lửa.
Tiến vào tháng năm, thời tiết bắt đầu trở nênnóng bức vô cùng, mấy ngày nay không có một giọt mưa nào, nhiệt đô cao vô cùng,tuy không sánh được với những lò lửa thành thị đời sau nhưng cũng vô cùng nóng.Đây cũng là năm nóng nhất trong mười năm Trịnh Ngôn Khánh trùng sinh vào thời đạinày.
Kẻ có tiền thì vào trong núi nghỉ mát hoặckiếm một khối băng đặt ở trong nhà, làm nhiệt độ giảm xuống.
Người bình thường thì không được hưởng thụ đãingộ như vậy, chỉ có thể ẩn mình dưới bóng cay hoặc bước chậm bên bờ sông LạcThủy, ít nhất cũng cảm thấy mát hơi một chút, trong lòng sẽ thoải mái.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi trên lưng ngựa, thần sắcngưng trọng.
Khí nóng tựa hồ cũng không mang lại nhiều ảnhhưởng với hắn, hai tay của hắn để trần mồ hôi túa ra, nhưng nhìn biểu lộ bìnhtĩnh của hắn thì sẽ không ai tin hắn cảm thấy nóng.
Cây mã giáo nặng bốn mươi cân trong tay hắn đangđược giơ cao.
Ngôn Khánh một tay cầm cương, một tay cầm mãgiáo dài hai thước, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ sáng quắc lập lòe.
Ở trước mặt hắn lúc này là mười pho tượng bằnggỗ.
Từng pho tượng cách nhau chừng năm mét, chân đềuđược đỡ bằng một khối sắt nặng trịch.
Đây cũng là bài tập học giáo cơ bản.
Động tác cơ bản của giáo chính là đâm kích.
Trịnh Ngôn Khánh phải phóng ngựa hai mươi mét,trong thời gian đó cần phải dùng động tác đâm, không những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965038/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.