Trịnh Ngôn Khánh im lặng nghe không ngắt lời của Đóa Đóa.
- Đã như vậy, các ngươi tại sao không phát triển tốt ở Tương Châu mà lại tới Lạc Dương?
- Cáp tổng quản cho rằng, Tương Châu tuy vững chắc nhừng dù sao cũng vắng vẻ không phải là đại thành trấn khó có thể mở rộng tiền đồ.
Phát triển ở Tương Châu chỉ sợ khó thành khí.
Cho nên Cáp tổng quản cùng với các hộ pháp thương nghị đến Lạc Dương phát triển, thứ nhất ở Lạc Dương người đông đúc, thích hợp cho truyền giáo, thứ hai ở Lạc Dương có rất nhiều thế gia gia môn, năm đó cũng có giao tình với gia phụ, nếu như được sự ủng hộ của bọn họ đối với nghiệp lớn của chúng ta sẽ có ích rất nhiều, cho nên năm ngoái chúng ta đã tới Lạc Dương.
Đóa Đóa không giấu diếm, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngôn Khánh.
Nàng hi vọng có thể tìm trên mặt của Ngôn Khánh một chút tâm tư nào đó.
Chỉ tiếc bàn về bản lĩnh hỉ nộ không lộ thì Đóa Đóa cho dù tu luyện mười năm nữa cũng không thể nhìn thấu tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh.
Nói xong những lời này, trong lòng Đóa Đóa liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng khẽ thở ra một hơi:
- Thủ Dương Sơn Nhị Đầu Xà vốn có tên là Quách Hiếu Khắc là người mà Cáp tổng quản để lại Yển Sư, một mặt thu thập lưu dân một mặt khác là khởi sự vì tương lai, sau này có thể hành động phá Lạc Dương, dẫn sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965023/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.