Dựa theo sự phỏng đoán của Đóa Đóa, Ngôn Khánh nghe tin tức này xong chắc chắn sẽ khiếp sợ, thậm chí là tức giận.
Nàng nào biết được Trịnh Ngôn Khánh phản ứng vô cùng bình tĩnh, chỉ ừ một tiếng.
Hắn phản ứng như vậy lại khiến cho nàng cảm thấy bối rối.
- Ngươi nói Cáp công công, có phải là chủ nhân của Đại Định tửu lâu, Cáp Sĩ Kỳ không?
- A....
Đóa Đóa đứng lên, lui về phía sau hai bước, khiếp sợ mà nói:
- Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?
Ngôn Khánh lộ ra vẻ tươi cười.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng rất kinh hãi.
Tuy nhiên hắn có thói quen không dễ biểu lộ thái độ cảm xúc ra khuôn mặt, với kinh nghiệm của Đóa Đóa cũng không thể nhìn thấu nội tâm của hắn. Hơn nữa vừa riồ Đóa Đóa nói nàng trước kia đi Tương Châu sau đó lại đi Hán Nam tập võ khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy một ý niệm quái dị.
Hắn liên tưởng rất nhiều chuyện.
Năm năm trước Đóa Đóa viết bài Biệt phú phái người mang tới cho hắn, người kỵ sĩ kia ăn mặc không phải giống hệt như Di Lặc áo trắng sao. Nếu như những người kia là Di Lặc áo trắng mà Đóa Đóa tới Tương Châu tập võ, Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên là tự nhiên liên tưởn đến ông chủ của Đại Định tửu lâu trong thành Lạc Dương, Cáp Sĩ Kỳ.
- Ta đoán.
Trịnh Ngôn Khánh mỉm cười, nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé kia.
- Đóa Đóa, ngươi có thể cho ta biết, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965020/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.