Cho nên Trịnh Ngôn Khánh đành viết ra bài Nguyên Đạo nổi danh của Hàn Dũ.
Chuẩn xác mà nói đây là một quyển sách có cả nho gia lẫn thích đạo.
Đoạn văn chương này tại đời sau nhận được rất nhiều khen ngợi, thậm chí có rất nhiều danh gia nhao nhao đánh giá, khen ngợi tinh thần.
Nghe nói, Nguyên Đạo thời đường mạt truyền vào Cao Ly quốc, được phong làm văn chương chủ yếu nơi này, tồn tại rất lâu.
Về sau Cao Ly Quốc này cũng nhờ Hàn Dũ mà mới có tên là Hàn Quốc... thật giả không thể khảo chứng nhưng có thể thấy địa vị của Nguyên Đạo là như thế nào.
Từ thời Hán Ngụy tới nay, đạo giáo rất hưng thịnh.
Mà chiến loạn không ngớt khiến cho sinh ra phật giáo, rất nhiều thế gia bao gồm cả Trịnh gia đều từng có một thời gian ngắn từ bỏ tư tưởng nho học, mãi cho đến khi nam bắc phân chia nho học một lần nữa mới phổ biến.
Ngôn Khánh dùng quyển sách này có lẽ so với thời đại không thích hợp lắm.
Nhưng đối với mệnh đề thích đạo vẫn phù hợp.
Một canh giờ đã nhanh chóng trôi qua.
Trịnh Ngôn Khánh cùng Vương Thông đều đưa văn chương lên, sau đó ngồi chờ bình phán.
- Vương Thông bình luận theo ta thấy rất chuẩn xác.
- Còn Ngôn Khánh văn chương tuy đối với đề không chuẩn xác lắm nhưng ý nghĩa từng chữ lại vượt xa Vương Thông.
Lưu Huyễn cắn răng, đứng lên nói chuyện.
Ôn Quân Du nghe vậy định mở miệng phản bác, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964803/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.