Ngôn Khánh hơi kỳ quái, tại sao Lưu Huyễn đối với kinh phật điển cố này lại quan tâm như vậy. Không thể nói cho hắn biết rằng điển cố này vẫn chưa xuất hiện, phải vài chục năm nữa mới có.
Vì vậy lắc lắc đầu nói:
- Đệ tử lúc đó còn nhỏ, không nhớ được tên.
- Ha ha, thoạt nhìn ngươi đối với phật giáo rất có duyên, trước đây còn làm ra một bộ Tu Duyến thất phẩm... à, ta có một đề. Thích, Đạo.
Lưu Huyễn nói xong nhìn những người khác:
- Chư công thấy thế nào.
Thích? Đạo?
Chính là phật giáo và đạo giáo.
Mệnh đề này không khỏi quá mức khó khăn rồi.
Niên nam tử nhíu lông mày, vừa định mở miệng phản đối thì lại nghe Lưu Huyễn nói:
- Từ thời Hán Ngụy đến nay, Thích và Đạo thường song song với nhau, Ngôn Khánh biết điển cố Thích giáo, chắc hẳn cũng có chỗ tâm đắc, tại sao lại không mượn chuyện này mà đàm luận?
- Lưu Quang Bá, ngươi đây là có ý gì?
- Ai mà không biết Vương thị ở Hà Đông tu tam giáo, Trịnh Ngôn Khánh chỉ là một hài đồng tám tuổi, ngươi ra đề mục như vậy làm sao hắn có thể làm ra?
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu lại, nhìn theo thanh âm đó.
Sau khi nhìn hắn liền cảm thấy sững sờ.
Hóa ra người đứng ra nói chuyện là Trịnh Nhân Cơ.
- Trịnh thiếu huynh nói vậy là sai rồi, người của Trịnh gia chẳng phải cũng tu huyền nho hay sao, Trịnh Ngôn Khánh có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964802/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.