Mao Nha ngồi xổm ở bên cạnh cửa hiên, một tay chống cằm hiếu kỳ quan sát cử động của Ngôn Khánh.
- Thế nhân chúng nhân đều có tâm, đều muốn cầu những thứ tốt nhất.
- Đệ đã đọc một quyển sách có nói vua nước Sở thích cô gái có eo nhỏ vì vậy nữ tử cả nước nguyên một đám đều buộc lưng lại, trong lòng bọn họ đều muốn tìm đồ tốt, mặc dù không cầu được nhưng trong lòng cũng thỏa mãn.
Về phần Tu Duyến thất phẩm.. ha ha.
Đỗ Như Hối nghe được thì cũng liên tục gật đầu.
- Đúng rồi, cái phật gia điển cố kia là đệ có được từ đâu vậy.
Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Hối kia mà mờ mịt.
- À, cái đó, không tính là điển cố...
- Là đệ biên đấy!
Ngôn Khánh cúi xong, cúi đầu lấy trà vụn ra.
- Đệ biên sao?
Đỗ Như Hối mở to hái mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó đột nhiên cười to, về sau cười thậm chí chảy cả nước mắt.
- Đệ có biết không, cũng bởi vì điển cố này của đệ mà khiến cho bao nhiêu người đọc kinh phật, muốn tìm ra xuất xứ.
Ngôn Khánh cười cười, thấy nồi nước trả đã sôi liền múc lấy một muổng nói:
- Đó là chuyện của bọn họ, quan hệ gì tới đệ?
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Hối, hai người nhìn nhau một hồi lại không nhịn được cười.
Khuôn mặt của Mao Nha hiện ra vẻ si mê, lẳng lặng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Nàng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964794/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.