Nhan Sư Cổ nhắm mắt lại, trong óc hiện ra Ngôn Khánh trong bộ đồ trắng toát, ở trong nông thôn nâng sách mà đọc. Chỉ là đó không phải là một đồng tử mà là một thần đồng áo trắng bồng bềnh, phong thái rợp người.
- Phu nhân làm hại ta, phu nhân làm hại ta.
Trịnh Nhân Cơ chỉ cảm thấy ngực của mình bị đè nén, cổ họng có một chất lỏng ngòn ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
- Đại huynh, huynh tỉnh lại, tỉnh lại đi.
- Người đâu, mau tới đây có ai không?
Nhan Sư Cổ và Từ Thế Tích đều luống cuống tay chân, một người ôm Trịnh Nhân Cơ, người khác thì ở cửa ra vào kêu lớn lên.
Rất lâu sau Trịnh Nhân Cơ mới từ từ trở lại.
Chỉ thấy ở trong thư phòng đã đầy người, Thôi phu nhân quỳ ở bên cạnh, ôm ấu nữ, nước mắt cuồn cuộn.
Chẳng hiểu tại sao, Trịnh Nhân Cơ đối với Thôi phu nhân lại nảy sinh ra một phiền chán không hiểu, đầu nhìn quanh lại nhìn thấy Trịnh Hoành Nghị.
Trong lúc đó, Trịnh Nhân Cơ đã hiểu ra khổ tâm của Trịnh Đại Sĩ.
Trịnh Đại Sĩ vì sao lại phải phái tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh tới, chỉ sợ hắn cũng nhìn ra tương lai của Ngôn Khánh không tầm thường.
An Viễn đường đang từ từ suy thoái, còn Trịnh Đại Sĩ thì có thể miễn cưỡng ủng hộ, nhưng Trịnh Đại Sĩ mất, Trịnh Nhân Cơ có thể chống đỡ sao? Trịnh Nhân Cơ không phải xuất thân nhà võ, mà An Viễn đường hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964725/quyen-1-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.