Vốn gọi thẳng kỳ danh, mà hiện tại lại gọi là thiếu huynh, đại biểu cho thái độ của Trịnh Vi Thiện đã chuyển biến.
Trịnh Thế An hơi kiêu ngạo nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh, dùng sức ôm lấy hắn:
- Vậy thì phải khiến cho Vi Thiện ngươi tốn kém rồi!
- Thiếu huynh, ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng.
- Trịnh Thúc xin dạy bảo.
- Lúc dừng chân ở tửu quán, có thể thiếu huynh đem bài thơ vừa rồi sao chép cho ta một bản?
Trịnh Ngôn Khánh nhìn nhìn Trịnh Thế An rồi gật đầu nói:
- Chỉ cần Trịnh thúc không chê ta viết khó coi thì ta sẽ ghi lại một bản.
- Ha ha, thiếu huynh, huynh nói chữ của mình khó coi thì ngày đó làm sao có thể đề bút được.
Nói xong Trịnh Vi Thiện hạ lệnh với tùy tùng:
- Đi vòng tới Vạn An núi, ta mời mọi người uống rượu.
Nhóm tùy tùng cũng không hiểu tại sao Trịnh Vi Thiện lại khách khí với tổ tôn Trịnh Thế An như thế.
Nhưng Trịnh Vi Thiện là cao thủ, hơn nữa là người nhà của Trịnh gia, đám tùy tùng này lại có rượu uống nên liền vui vẻ đáp ứng.
Chiếc xe vòng vèo quanh đại lộ, hướng về phía Vạn An sơn mịt mù mà cấp tốc chạy tới.
--------------------------------
Nhan Sư Cổ mang theo Trịnh Hoành Nghị và Từ Thế Tích đuổi theo tổ tôn của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng mà Trịnh Nhân Cơ vẫn không bình tĩnh trở lại, ngồi yên ở trong phòng mà xem sách ở trên bàn, thật lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964727/quyen-1-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.