"Cậu là học sinh mới à?" Một thiếu niên khi nảy không tham gia vào trận tranh giành thấy Tần Mặc tiến vào liền hỏi.
"Ừm."
Nam sinh nhảy xuống giường đệm, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt kinh người, kề sát vào Tần Mặc, ánh mắt trên dưới dạo qua một vòng, cười hì hì đánh vai cậu: "Cậu tên là gì?"
"Tần Mặc." Bây giờ Tần Mặc mới phát hiện, nam sinh này lớn lên thật anh tuấn, một đôi mắt đào hoa có chút câu hồn.
"Là chữ Mặc nào?" Nam sinh hỏi.
"Mặc trong trầm mặc mặc" vạn lời nói vạn hành động, không bằng một chữ yên lặng. Tên của cậu vẫn là được mẹ đặt cho.
"Tôi là Thẩm Trác Vân." Nam sinh nở nụ cười, một đôi mắt đào hoa nhìn qua càng thêm sáng ngời. "Huynh đệ sao cậu lại vào đây?"
Tần Mặc nhìn hắn một cái: "Tôi đang ở trại dành cho mấy đứa nhóc thiếu quản giáo à?" Câu hỏi nghe có chút quái dị.
Thẩm Trác Vân nguyên bản cảm thấy cậu có vẻ lạnh lùng, không nghĩ tới cậu sẽ bỗng nhiên nói một câu như vậy. Nhìn gương mặt không chút biểu tình của cậu, hắn cảm thấy khá thú vị: "Không sai, vào được tới đây thì so với vào trại giáo dưỡng cũng không khác mấy, có khi còn tệ hơn." Nói xong hắn đá đá cái bồn dưới chân: "Nhìn thấy không, coi chúng tôi là lợn."
Mấy nam sinh vừa đoạt xong thức ăn cũng không để ý gì, từng người ở trên giường không nói một tiếng, nằm bò ra như xác chết.
"Bệnh tâm thần."
Tần Mặc thình lình nói một câu, làm Thẩm Trác Vân sửng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soa-sinh-hoc-sinh-ca-biet/945084/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.