"Tần Mặc, người một nhà cùng nhau đi chơi, con không thể cao hứng một chút sao." Mẹ kế Tô Văn cười ôn nhu. "Người một nhà chúng ta chưa từng cùng nhau đi chơi đi?"
Người một nhà?
Tần Mặc một mình ngồi ở sau xe, yên lặng nhìn tạp chí trong tay, không chịu nhìn cô nửa giây.
"Tần Mặc, dì cùng con nói chuyện là muốn con trả lời! Ngày thường dạy con như thế nào? Càng lớn càng hỗn!" Tần Hồng Quân quay xang nhìn gương mặt tươi cười của Tô Văn, lại nhìn nhìn con trai mình như đang túm 258 vạn cái đức hạnh. Trong lòng đang chứa đựng một ngọn lửa vô danh, cũng không màng chính mình còn đang lái xe, đổ ập một tràn chửi bới lến đầu Tần Mặc.
Tần Mặc từ từ ngước mắt, một đôi mắt phượng cực giống mẹ ruột thông qua kính chiếu hậu phản xạ lại, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Tần Hồng Quân.
Tần Hồng Quân trong lòng lạnh lùng, hùng hùng hổ hổ vài câu, không hề để ý đến cậu, không chút nào cố kỵ mà đối với Tô Văn nói: "Nếu không phải có ba ngăn cản, anh đã sớm nên dẫn nó đi xem bác sĩ tâm lý, em nói với nó một trăm câu, nó liền không quan tâm một câu!"
"A Quân" Tô Văn hảo sinh hảo khí mà thay Tần Mặc biện giải. "Dù sao cũng là chúng ta đột ngột, Tần Mặc còn nhỏ, nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường."
"Cái gì? Nó còn nhỏ?" Tần Hồng Quân xả giọng nói kêu. "Lão tử lúc mười sáu tuổi đã đi theo đại binh học nã pháo đài!"
Tô Văn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soa-sinh-hoc-sinh-ca-biet/945083/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.