Bọn họ lại tiếp tục giữ im lặng như vậy, tuy hơi ngại những thỉnh thoảng lại muốn ha ha nói vài thứ, nhưng lại không hợp ý nhau, làm Tiếu Văn Tiến vốn hào sảng nín không được, dậm chân nói: “ Tôi phải đi đây.”
Tần Tuấn nói tiếp, cười cười: “Đúng vậy, ăn no hết rồi, cũng phải đi thôi.”
Vừa ra cửa, Từ Đằng Đào nói: “ Anh đưa em về.”
Không đợi Tần Tuấn trả lời, anh quay sang nói với Tiếu Văn Tiến: “ Cậu đi trước nhé.’
“A! Được mà, sư huynh, em đi trước đây, anh cùng Tần Tuấn nói chuyện nhé, cả hai đều là người muốn sống với nhau cả đời cơ mà, sao lại vì mấy chuyện vớ vẩn mà ra cớ sự này chứ.” Tiếu Văn Tiến nói một tràng xong, quay lại sợ hãi nhìn Tần Tuấn, đột nhiên chạy thẳng ra bãi đỗ xe.
Tần Tuấn nhìn theo dáng anh mà dở khóc dở cười, chính mình biến thân thành hung thần ác quỷ từ lúc nào không biết?
Lên xe Từ Đằng Đào, mới đi một đoạn ngắn, thì có đèn đỏ phải dừng lại, Từ Đằng Đào hơi cúi xuống, hỏi cậu: “ Chân em còn lạnh không?”
Tần Tuấn hơi hơi nở nụ cười:” Một chút.”
Từ Đằng Đào nâng mắt lên, rất bình tĩnh nói: ‘ Tiểu Tuấn, ngày đò chúng ta ở cùng nhau, anh thật sự cho ràng có thể cùng nhau sống cả đời, nhưng mà đến cuối cùng, anh đã làm sai rất nhiều chuyện, phải không?”
Tần Tuấn cười, không biết nên trả lời ra sao, nhưng trong mắt có chút xót, như kim đâm vào trong mắt mà cậu lại không dám nháy.
Từ Đằng Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/134296/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.