Tới trước quán cà phê, Từ Đằng Đảo hỏi cậu: “ Anh thỉnh thoảng có thể tìm em không?”
Tần Tuấn xuống xe, cúi đầu suy nghĩ vài giây, hơi mất tự nhiên nói: “ Việc này.... có thời gian nói sau.”
Cậu nói hơi mơ hồ, nở nụ cười với Từ Đằng Đào, xoay người bước đi.
Uông Uông vừa thấy cậu, ném cái găng tay xuống, trừng mắt nhìn.
Tần Tuấn chột dạ, cười hắc hắc, chạy lại tính ôm lưng Uông Uông.
Uông Uông vươn một ngón tay ra, cách cậu năm bước chân nói: “ Dừng....”
Tần Tuấn ngoan ngoãn dừng lại.
“Cậu thật có tiền đồ....” Uông Uông cảm thấy bản thân sắp bị tức đến chết, chỉ muốn trực tiếp lấy dao chém Tần Tuấn cho cậu mau đi đời nhà ma.
Tần Tuấn vô tội quá, “Anh ta cũng muốn xin lỗi tôi mà, cũng đâu phải kẻ thù, gặp nhau....” Làm sao đây? Vẫn không nên nói, trong mắt Uông Uông muốn phun lửa.
“Đêm nay không có cơm ăn.” Uông Uông bắt đầu ngược đãi.
Tần Tuấn ôm bụng, tuy rõ ràng mới vừa ăn no vẫn ra bộ dáng ai oán, vỗ vỗ thân thể gầy gò của mình, xoa xoa bụng tỏ vẻ đáng thương: “ Bạn hiền, ráng chịu đi, ai kêu mày mệnh khổ.”
Uông Uông nghe xong dâm chân, xoay lại rống với người có vết sẹo: “ Lấy đao ra chém nó, chúng ta buổi tối nướng thịt ăn.”
Tần Tuấn vô sỉ, vươn đầu tới gần cậu một chút lấy lòng cười, “Uông Uông, sau hai ngày nữa tôi tính đi Hongkong chơi, còn định đi Mỹ ngắm cảnh, thiệt là nhiều quần áo đẹp lắm nha....”
Đôi mắt xinh đẹp của Uông Uông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/134297/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.