Edit: Mr.Downer
Lục Tư thật sự rất chán ghét mùa đông. Mùa đông mười năm trước, Tề Viễn rời đi, mùa đông mười năm sau, hắn lại trở về. Khoảng thời gian mẹ cậu sinh bệnh đến khi qua đời, Lục Tư điên cuồng nhớ đến Tề Viễn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Tề Viễn ở lại nước ngoài, những năm qua cậu kiên trì là vì sao.
Lục Tư nằm trên giường, mở to hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà. Cậu vén chăn xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Tề Viễn lưu lại, thân hình cao lớn của hắn chen chúc trên ghế sô pha chật hẹp, khuôn mặt khẽ nhíu mày, trông có vẻ không yên ổn. Lục Tư ngồi ngồi xổm trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Tề Viễn.
Đường nét gò má của Tề Viễn rõ ràng, nhắm mắt lại cũng khó dấu được sự sắc bén. Lục Tư cười khẽ, người lợi hại như thế nhưng khi ở trước mặt cậu lại như một đứa trẻ con, không làm nũng thì cũng là chơi xấu. Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào tóc của Tề Viễn, đi một đường từ trán, trượt xuống đôi mắt, rồi đến sống mũi, miêu tả dáng vẻ của hắn, cuối cùng dừng tại nơi khoé môi.
Tề Viễn đột nhiên xoay người, nắm lấy tay Lục Tư đặt trên sườn mặt mà cọ cọ. Lục Tư bị doạ cho giật mình, cho rằng hắn đã tỉnh giấc, sau một khắc lại nghe thấy Tề Viễn lẩm bẩm: “Tư Tư, đừng đi…”
Lục Tư nghiến răng ngắt Tề Viễn một cái, rốt cuộc là ai đi thẳng một mạch, hiện tại kêu cậu đừng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952507/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.