Edit: Mr.Downer
Mọi người xung quanh đều chú ý tới bọn họ nên dần dần vây xem, nhân viên phục vụ cũng đi tới tới chỗ cả hai. Trần Tể Vũ buông Tề Viễn ra, trở về chỗ ngồi của mình. Mọi người nhìn thấy họ ngưng cãi vả, sau khi biết không còn cái gì náo nhiệt nữa cũng từ từ tản ra.
“Phải… Mẹ Lục Tư qua đời, chỉ còn lại một mình cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy đi cùng tôi, nhưng cậu ấy lại không chịu.” Trần Tể Vũ tự giễu, cười cười: “Cậu đi rồi, đều là tôi ở bên bồi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn quyết định chọn cậu, cậu có cái gì tốt? Thực sự cố chấp mà… Tại sao cậu ấy lại không thể cho tôi một cơ hội? So với cậu, tôi càng yêu cậu ấy nhiều hơn…”
Tề Viễn cúi đầu trầm mặc, nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Tề Viễn, hắn mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp lại: “Không, tôi yêu Lục Tư, không có người nào trên thế giới này yêu em ấy nhiều hơn tôi.”
Mười năm trước, Tề Viễn không có năng lực phản kháng. Thời điểm Tề Viễn lần đầu tiên nghe thấy cha mẹ mình muốn đưa hắn ra nước ngoài, hắn đã cùng bọn họ to tiếng cãi nhau một trận lớn. Tề Huy nổi giận, ông ta cầm một cây mây thô ráp, mạnh bạo mà đánh tới tấp lên lưng của Tề Viễn, nhưng hắn vẫn cắn răng không nói tiếng nào. Không được nghe Tề Viễn xin tha, Tề Huy cứ dùng cây mây đánh hắn đến khi gãy cả cây mới ngừng tay. Nhưng nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Tề Viễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952508/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.