Trời vừa sáng, Thẩm Vân Hạ đã phải qua phòng Joyce để dọn dẹp vệ sinh. Nhìn thấy cô phải luồn cúi trước mặt mình, Joyce đắc ý nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Thật sự thì tôi cũng không muốn làm phiền người khác nhưng anh ấy đã nói thế nên tôi không dám từ chối. Anh ấy bảo phụ nữ đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Joyce nằm trên giường, vừa xoa bụng vừa quan sát thái độ của Thẩm Vân Hạ. Hiếm khi có cơ hội sai khiến cô ta, Joyce phải tận dụng.
“Không sao!”
Thẩm Vân Hạ lạnh lùng đáp lời, thực lòng không cam tâm nhưng phải cố nhịn. Lời cô đã nói, nhất định cô sẽ thực hiện.
“À tối nay tôi muốn ăn canh gà hầm thuốc bắc, phiền cô chuẩn bị nhé!”
“Tối sẽ có.”
Sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, Thẩm Vân Hạ bước ra khỏi phòng. Nhìn bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của Thẩm Vân Hạ, Joyce thích thú ra mặt.
“Thẩm Vân Hạ, cô muốn đấu với tôi sao? Đừng có mơ!”
Thẩm Vân Hạ thừa biết món canh bổ đó phải hầm suốt mấy tiếng đồng hồ, bản thân cô bắt buộc ngồi canh lửa, không được đi chỗ khác. Rõ ràng Joyce muốn nhân cơ hội này để hành hạ cô, khiến cô chán nản mà rời khỏi nhà họ Sở. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đâu chưa đủ để đá chân cô ra khỏi đây. Joyce dường như quá xem thường cô rồi.
Gần sáu giờ tối, Thẩm Vân Hạ đem canh bổ lên cho Joyce. Sau khi gõ cửa, cô bước vào, đặt tô canh bổ lên bàn.
“Của cô đây.”
Nhìn tô canh nghi ngút khói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436093/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.