Người đi rồi, Sở Mộ Bạch dìu Joyce nằm xuống:
“Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ kêu người dọn chỗ này và tìm người khác chăm sóc cho em.”
“Dạ!”
Thực tình Joyce muốn hành hạ Thẩm Vân Hạ thêm nữa, bởi cô ta vẫn thấy chưa đủ. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, chuyện này e rằng không thể nào tiếp tục được. Không sao, chỉ với một Thẩm Vân Hạ nhỏ bé, Joyce đủ tự tin mình có thể ném cô ra khỏi đây.
Trở về phòng, Tiểu Nặc lau nước mắt cho mẹ. Cậu hỏi: “Mẹ có đau lắm không?”
“Mẹ không sao. Hai đứa học bài rồi ngủ đi nhé!”
“Vâng ạ!”
Màn đêm buông xuống, Thẩm Vân Hạ thao thức không ngủ được. Hết xoay người sang trái, cô lại quay người sang phải, cứ thế trằn trọc suốt một đêm dài. Thẩm Vân Hạ không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, đành cố gắng đến cùng vậy. Sở Mộ Bạch, Joyce – hai người đúng là cá mè một lứa, cô nghĩ.
Không ngủ sâu giấc, Thẩm Vân Hạ bước xuống giường khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng. Hôm nay là ngày cô làm lễ tốt nghiệp ở lớp tại chức, cần phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Dù ngoại hình của cô có phần nặng nề, Thẩm Vân Hạ vẫn muốn mình xuất hiện trong bộ dạng tươi tắn nhất. Thời gian qua cô đã học hành vô cùng chăm chỉ, bản thân Thẩm Vân Hạ luôn tự hào về điều đó.
Sau khi người làm đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi học, Thẩm Vân Hạ mới bước chân ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang. Tình cờ gặp Sở Mộ Bạch cũng đi làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436094/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.