Sở Mộ Bạch cười khẩy, tỏ ý chế nhạo cô:
“Đừng tự cho mình là thanh cao, tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Lúc nào cũng tỏ vẻ vô tội nhưng thực chất là âm thầm đâm chọt sau lưng người khác. Thẩm Vân Hạ, mang mặt nạ hoài cô không thấy chán sao?”
Sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, cảm giác máu nóng đang dồn lên mặt. Bước tới trước mặt anh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cô trịnh trọng tuyên bố cho Sở Mộ Bạch biết, mình là người như thế nào: “Nếu anh đã chán ghét tôi như vậy thì ly hôn đi. Con tôi sẽ tự nuôi, đảm bảo không làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh và Joyce. Vậy hài lòng anh rồi chứ?”
Những lời anh nói cô đã nghe rõ, không có ý định đôi co với Sở Mộ Bạch thêm nữa. Cô về đây sống là vì hai đứa nhỏ, vì nghĩ cho bà Ân Hiểu Cầm muốn gần cháu nên mới đồng ý. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, cô ở thêm chỉ khiến người ta thấy ngứa mắt mà thôi.
“Đừng tưởng tôi không biết là cô đang nghĩ gì. Cô muốn ly hôn để được chia tài sản chứ gì, tôi không có ngu đâu.”
Trong mắt Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ là người mưu mô, tính toán và tham lam. Anh muốn giày vò để cô biết thế nào là đau khổ, hơn là toại nguyện cho Thẩm Vân Hạ. Ly hôn ư, còn lâu anh mới đồng ý.
“Anh yên tâm, tôi không cần tài sản của anh. Bốn năm qua tôi có thể tự mình lo được cho hai đứa con, đương nhiên bây giờ cũng có thể.”
Thẩm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436092/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.