Thẩm Vân Hạ ngay lập tức rời khỏi đó, bước chân trở nên vội vã. Sở Mộ Bạch khiến cô rất thất vọng, tựa như lúc anh đào hôn sang nước ngoài vào bốn năm trước. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Từ đầu đến cuối, đối với Sở Mộ Bạch, mẹ con cô chỉ là gánh nặng trên vai anh mà thôi.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ dậy thật sớm, chuẩn bị đưa hai con đến trường. Tạm thời cô chẳng muốn nhìn mặt anh, mắc công lại ôm bực tức vào người.
“Để mẹ kêu Mộ Bạch chở con và hai đứa nhỏ đến trường.” Bà Ân Hiểu Cầm lên tiếng.
“Dạ không cần đâu mẹ. Một mình con đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc đến trường là được rồi, để anh ấy ngủ thêm đi.”
“Vậy đi cẩn thận nhé!”
Trước khi theo mẹ đến trường, hai đứa trẻ ngoan chạy tới ôm lấy bà nội, hôn lên má rồi mới đi học. Nhìn thấy hai đứa cháu, bà Ân Hiểu Cầm vô cùng vui mừng, tựa như được sống lại ngày Sở Mộ Bạch còn nhỏ.
Bánh xe chuyển động, chẳng mấy chốc dừng lại trước trường học của Tiểu Thành và Tiểu Nặc. Đưa con tới trước cổng trường, Thẩm Vân Hạ căn dặn:
“Hai đứa học ngoan nhé!”
“Dạ!”
Chúng gật đầu, cười híp mắt, vẫy tay tạm biệt mẹ rồi mới lon ton chạy vào trong lớp. Lúc này, Thẩm Vân Hạ nhìn theo cho tới khi bóng chúng khuất dần trong tầm mắt rồi mới xoay người lại. Trong khi cô định trở lại xe của tài xế thì một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cô, người bước xuống là kẻ không hề xa lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436090/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.