Ra khỏi phòng sách của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ quay lại phòng khách. Dù tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn nói nhẹ nhàng với bà Ân Hiểu Cầm:
“Mẹ ơi, chắc con… không thể ở lại đây được đâu. Chút nữa con xin phép mẹ cho con dẫn hai đứa nhỏ về bên kia.”
Cô thực lòng muốn đáp ứng nguyện vọng của mẹ chồng, tuy nhiên lời nói của Sở Mộ Bạch khiến cô bị tổn thương, cảm thấy bị xúc phạm. Nếu cô thật tình muốn bước chân vào nhà họ Sở thì đã tới tìm họ cách đây bốn năm, hà cớ gì phải chờ tới bây giờ.
Thấy con dâu nói vậy, bà lo lắng hỏi: “Sao vậy con?”
“Anh ấy không muốn con ở đây.”
Cô không giấu giếm, cũng không thêm bớt lời nào. Thay vì phải cúi đầu nhịn nhục, Thẩm Vân Hạ chọn cách nói ra sự thật. Điều cô cần là được ở bên hai đứa con, nơi dừng chân nào cũng chỉ là tạm bợ mà thôi, không có ý nghĩa gì.
“Haizzz.” Bà thở dài ngao ngán, tỏ vẻ bất lực. Nhìn hai đứa cháu vui vẻ cười đùa, bà không nỡ để chúng đi. Không thuyết phục được con trai, cũng không thể giữ chân được Thẩm Vân Hạ, bà Ân Hiểu Cầm gọi đến chồng đang ở nước ngoài để cầu cứu:
“Anh có bận lắm không? Em có chuyện muốn nói.”
“Cũng được.” Công việc chất cao như núi nhưng ông vẫn dành thời gian để trả lời vợ. Từ trước đến giờ, tình cảm của hai vợ chồng bà rất tốt, ai cũng ngưỡng mộ.
“Em muốn để Vân Hạ dọn về nhà chúng ta ở, sống cùng với hai đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436089/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.