Chương trước
Chương sau
Hôm sau thời sự và báo chí đều đăng lên sự kiện ngày hôm qua. Cô bé kia không chỉ bị lấy mất nội tạng, mà có lẽ vì đề phòng cô bé chạy trốn, người ta còn đánh gãy cả hai tay hai chân cô, thảo nào đụng một chút là cô bé liền kêu đau. Bố mẹ cô bé làm tại căn tin trường tiểu học, mẹ cô bé khóc như đứt ruột đứt gan, còn mấy lần suýt té xỉu trước camera, bố cô bé thì hai mắt đỏ ngầu, mắng to tên tội phạm độc ác, đừng mong chết tử tế.

Tuy rằng đa số mọi người đều cho rằng đó là do mấy kẻ buôn lậu người gây án liên hoàn, nhưng cũng có ý kiến khác. Ví dụ như truyền thông đào ra được vụ việc hai vợ chồng mở căn tin từng bị xúi giục dùng dầu cống ngầm và thực phẩm quá hạn sử dụng để nấu cơm cho học sinh ăn, đến nỗi có học sinh phải vào viện. Có người nhà học sinh từng tìm tới cửa nói lý lẽ với hai người, gần như là xảy ra ẩu đả. Có thể là lúc ấy đã kết thù vân vân.

Thật ra còn có một manh mối mà những người khác không biết tới, đó là xe quỷ. Xe quỷ được phát hiện ở gần chỗ thi thể cô bé kia, nhưng không phải vì nó muốn mang đi vong hồn của cô bé. Ngược lại nó lại không tiếc mà đối địch với công hội chỉ vì muốn mang đi linh hồn của một đứa bé khác.

Còn có tiếng sáo làm cô bé kia sợ hãi. Tôi đột nhiên nhớ tới tiếng sáo từng nghe được ở trung tâm huấn luyện. Này chắc hẳn không phải là trùng hợp. Tôi nhớ Tô Cẩm Ngôn từng nói lúc trở về sẽ tra xét, có lẽ tôi nên hỏi cậu ta.

Cậu ta nhận được điện thoại của tôi liền rất hào phóng mà nhận lời, còn hẹn gặp mặt tôi ở cửa hàng đồ ngọt đường Văn Minh.

Trang trí không đẹp lắm, nhưng trước mặt tiền nho nhỏ của cửa hàng lại sắp xếp một đội ngũ thật dài. Bàn nhỏ trong cửa hàng đều đầy người, hơn nữa ngoài vỉa hè còn xếp thêm bàn ngoài trời. Đại thiếu gia như Tô Cẩm Ngôn không giống loại người sẽ chen chúc trong cái hộp này.

Thế nhưng không ngờ, lúc tôi vừa tới, Tô thiếu gia vậy mà lại ngồi đợi ở cái bàn ngoài trời.

“Rất xin lỗi, tớ đến muộn.”

“Cậu không tới muộn đâu. Tại vừa lúc tớ đang ở gần đây mà thôi. Đồ ngọt cửa hàng này bán rất ngon, là cửa hiệu lâu đời hơn 20 năm.”

Một người phụ nữ rất nhiệt tình mà bưng mấy chén đồ ngọt lên. Bởi vì người rất đông, mấy khách hàng khác đều là tự mình đến quầy lấy, riêng cậu ta lại được đối xử đặc biệt. Có thể thấy quan hệ của cậu ta và chủ quán cũng khá tốt.

“Chè đậu đỏ, cháo sữa Phượng Hoàng, cháo vừng đen còn có chè đậu xanh ở nơi này đều rất nổi tiếng, nhất là cháo sữa Phượng Hoàng cực kỳ được ưa chuộng. Sữa để vào nồi đun cho ấm chứ không nóng, sau đó đánh trứng gà vào, thêm đường trắng, khuấy liên tục cho tới khi dùng muôi múc nước loãng chảy thẳng xuống chứ không nhiễu giọt. Nếm thấy hương vị cực kỳ tinh tế đậm đà…”

Cháo sữa Phượng Hoàng

Nhìn mấy món đồ ngọt trước mắt, lại nghe Tô Cẩm Ngôn giới thiệu, nước miếng tôi đều chảy xuống. Tôi nhịn không được mà nếm thử một muỗng cháo sữa Phượng Hoàng, cháo vừa vào miệng lập tức tan ra, vừa thơm vừa ngọt. Ngày hè nắng chói chang mà ăn một bát đông lạnh như thế này, thật đúng là siêu mỹ vị.

“Cậu muốn hỏi tớ về tiếng sáo lần trước đúng không?”

Tôi ăn đến quên trời quên đất, thiếu chút nữa là quăng luôn chính sự, đều là vì mấy thứ ngon lành đến mê người này.

“Thật có lỗi.” Thiệt vô duyên quá rồi, tôi lập tức ngừng miệng, ngồi nghiêm chỉnh mà nghe cậu ta nói.

“Đừng căng thẳng. Tớ nghe nói cậu không phải là người địa phương, vốn hẹn cậu tới đây là để cậu được nhấm nháp đồ ngon mà.”

Thật ra Tô Cẩm Ngôn cũng không giống dáng vẻ thiếu gia bên ngoài của cậu ta, con người thật của cậu ta rất tốt. Tôi dường như thấy được đôi cánh thiên sứ xuất hiện sau lưng cậu ấy.

“Dựa theo miêu tả ngày đó của cậu, đó là một loại khống hồn thuật (thuật điều khiển linh hồn). Trong 《 Tồ Dương Tạp Dậu 》có một câu chuyện nói về Minh Nhạc Ngự Thi (nhạc của cõi âm dùng để chế ngự thi thể)của địa phủ. Nhưng tiếng nhạc ở nơi này lại dùng để khống chế vong linh, mà tiếng sáo kia chính là để khống chế sinh hồn (linh hồn người sống).”

Nói đến khống hồn thuật tôi lại nhớ đến nuôi tiểu quỷ. Tôi hỏi Tô Cẩm Ngôn có thể nào là người Lục gia làm không. Người sau lắc đầu, “Không đâu. Bọn họ không đòi hỏi phải dùng cách môi giới này.”

“Chẳng qua có thể khẳng định một chút. Tiếng sáo kia tuy rằng những người khác không nghe thấy, nhưng chắc chắn nó là một loại sóng, lúc nó lan truyền trong không khí, biên độ sóng sẽ nhỏ dần, cũng chỉ có thể lan truyền trong một phạm vi nhất định.”

“Nếu loại sóng này lợi dụng linh lực và thông qua nhạc cụ mà truyền ra, linh lực của người bình thường cũng sẽ không đủ để sóng có thể bao trùm lấy một phạm vi quá lớn. Cho nên…”

“Cho nên cậu cảm thấy người sử dụng khống hồn thuật chắc chắn ở gần đó?” Tôi đoán được Tô Cẩm Ngôn muốn nói gì. Đối phương vừa lòng mà gật đầu.

Lúc ấy trời đang mưa to, gần trung tâm huấn luyện cũng không còn nơi nào khác để trú mưa. Người kia chắc chắn là ở ngay trong trung tâm huấn luyện, hơn nữa là đứng ở vị trí có thể thấy được cả đại sảnh và ngoài cửa.

Tôi nhớ rõ trong trung tâm huấn luyện hình như cũng có khóa học âm nhạc của mấy giáo sư nhạc khí, cho nên có người chơi nhạc trên hành lang hay chỗ nào khác cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhìn vào chỉ nghĩ rằng người nọ đang luyên tập mà thôi.

Tôi đang suy nghĩ đến xuất thần, chợt nghe Tô Cẩm Ngôn gọi, “Sao? Đang nghĩ đến cái gì à?”

“Không có. Chẳng qua cảm thấy cậu rất lợi hại a. Ngay cả lý luận vật lý cũng đưa ra, tớ còn tưởng người như các cậu là kẻ thù không đội trời chung với khoa học chứ.”

“Sao lại thế được? Bất kể là mèo trắng hay mèo đen, con nào bắt được chuột chính là mèo giỏi. Lý luận khoa học là chân lý mà dù ở bất cứ trường hợp nào cũng đều có tác dụng. Hiện nay có rất nhiều ví dụ trong việc kết hợp phù phép với khoa học, khai phá được thêm nhiều lĩnh vực mới.”

Quả nhiên là học sinh ưu tú, nói ra toàn mấy thứ cao siêu, nghe không hiểu gì ráo. Bất quá địa phủ cũng đã bắt đầu điện tử hóa rồi, huống chi là thuật sư âm dương ở chốn nhân gian này.

“Thật ra tớ cũng rất để ý cái người sử dụng khống hồn thuật này, nên định sẽ lại đi một chuyến đến trung tâm huấn luyện.” Tô Cẩm Ngôn nói tiếp: “Hắn có cùng mục tiêu với xe quỷ, nhưng mấy đứa nhỏ bị câu hồn cũng không có gì điểm nào đặc biệt, vì thế không có cách nào điều tra từ chiếc xe quỷ được, cũng chỉ còn có thể tìm cái người dùng khống hồn thuật thôi.”

“Cha mẹ của đứa nhỏ kia làm nghề gì?”

Câu hỏi của tôi khiến Tô Cảm Ngôn sửng sốt, “Cũng không có gì đặc biệt, là cửa hàng kinh doanh chế biến sữa bột, cũng khá giàu có.”

Rốt cuộc có chút manh mối rồi, tôi nhớ đến sự việc Tô Cẩm Ngôn và Trần Tịch phát sinh xung đột với xe quỷ, chuyện đó đáng lẽ không cần xảy ra. Vì thế tôi nói với Tô Cẩm Ngôn: “Nếu cậu không chê, tớ với cậu cùng đi.”

“Vậy ngược lại không thành vấn đề. Chẳng qua việc này không liên quan gì tới cậu, cậu chấp nhận bị kéo vào sao?”

Kỳ thật lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng mình có thể giúp đỡ. Sau khi đồng ý, tôi mới hiểu được ý của Tô Cẩm Ngôn.

Cuối cùng vẫn là Tô Cẩm Ngôn thanh toán hóa đơn, tuy là tôi được lợi, bất quá có làm mới có ăn, cứ như vậy mãi cũng không tốt chút nào.

“Hôm nay rất cám ơn cậu, lần sau để tớ đãi cậu.”

“Không cần. Lần này xem như cám ơn cậu lúc trước đã ra tay giúp đỡ.”

Cậu ta chính là nói về sự kiện ở bệnh viện lần đó, thật ra tôi cũng chẳng giúp được gì, nói đúng ra là Tô Cẩm Ngôn tự mình cứu mình. Thế nhưng tôi không thể từ chối lòng tốt của đối phương, đành âm thầm quyết định lần sau nếu cậu ta yêu cầu giúp đỡ tôi nhất định phải giúp hết mình.

Tôi hẹn Tô Cẩm Ngôn chủ nhật cùng đến trung tâm huấn luyện. Tô Cẩm Ngôn còn đem tới một phần tư liệu về khóa đào tạo âm nhạc trong trung tâm. Thế nhưng không có khóa học về sáo, chúng tôi không ngừng hỏi rất nhiều học sinh cũng không thu hoạch được gì.

Bên ngoài trời lại mưa, giữa trưa chúng tôi tới nhà ăn trong trung tâm để ăn cơm. Thế nhưng Tô Cẩm Ngôn tính một quẻ, quẻ nói rằng người chúng tôi muốn tìm đúng là ở trong trung tâm huấn luyện này, còn cho biết kết quả là có thể tìm được người đó.

“Buổi chiều nhất định sẽ tìm được.” Nhìn Tô Cẩm Ngôn dường như có chút thất vọng, tôi hy vọng nói như vậy có thể khiến cậu ấy giữ vững tinh thần.

“Thật ra tớ càng muốn biết nguyên nhân vì sao cậu lại chấp nhất và cố gắng đến như vậy. Việc này vốn không quan hệ gì với cậu, hơn nữa cậu còn suýt chịu oan uổng mà.”

Thông qua cặp kính, tôi chạm phải ánh mắt của Tô Cẩm Ngôn, trong đôi con ngươi dựng thẳng kia mang theo sự dò xét cùng khó hiểu.

“Việc đứa bé kia mất hồn khiến cậu bị thương, còn khiến Trần Tịch không dễ chịu gì mấy. Tớ cũng muốn giúp đỡ. Hơn nữa tớ cảm thấy xe quỷ làm ra chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân, có thể có liên quan tới mấy đứa nhỏ mất tích gần đây.”

Tôi đem chuyện xảy ra ngày đó trên bờ đê kể cho Tô Cẩm Ngôn. Người sau im lặng một lúc, “Quả thực trùng hợp. Có lẽ nên báo cáo cho công hội một chút.” Ánh mắt cậu ta chuyển sang phía tôi mang theo khâm phục, điều này khiến tôi thật sự có chút ngượng ngùng.

Đi đến nhà ăn, vòng qua một khúc ngoặt, Tô Cẩm Ngôn đột ngột dừng lại, nhẹ giơ tay lên để ngang trước người tôi, ý bảo tôi đừng đi về phía trước. Nơi này là hành lang bên ngoài lầu ba. Có mấy con chim to màu đen đậu trên một cái cây bên ngoài.

Cái cây khá gần với lan can, thậm chí tôi có thể thấy con chim đầu đàn có khuôn mặt của một người phụ nữ. Tôi nhìn về phía Tô Cẩm Ngôn, người sau dùng ngón tay dựng thẳng bên miệng, ý bảo tôi đừng nói gì cả.

Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, trên hành lang đúng lúc vắng người. Tô Cẩm Ngôn rút trong túi ra một xấp bùa, khẽ niệm chú. Bốn phía xung quanh dường như có một nguồn linh lực mạnh mẽ đang bắt đầu khởi động, lá bùa phát ra luồng sáng màu trắng, hóa thành vô số con chim màu trắng đánh về phía xe quỷ. Người sau cũng biết mình bị tập kích, lập tức quạt cánh phản kháng.

“Tán!” Tô Cẩm Ngôn kết ấn tay, trên thân đám chim trắng liền vươn ra tơ trắng dính liền nhau, kết thành một cái lưới lớn, vây khốn toàn bộ quỷ xe.

Thế nhưng quỷ xe làm sao dễ dàng chịu từ bỏ. Chúng nó đồng thời mở cánh vỗ mạnh, gió lớn cuồn cuộn nổi lên, chim trắng hóa thành lưới bị gió lớn thổi tan. Mấy con chim đen nhanh chóng bay ra khỏi lưới.

“Cậu trở lại nhà ăn đợi tớ.” Tổ Cẩm Ngôn để lại những lời này, lập tức chống lan can nhảy xuống lầu.

“Chờ chút… Ở đây là lầu ba đó!” Tôi vốn định ngăn lại, nhưng khi vọt tới lan can, tôi phát hiện Tô Cẩm Ngôn giống như mèo mà nhẹ nhàng rơi xuống. Lại như thế rồi, không phải nói lý luận khoa học chính là chân lý sao? Vì sao thần côn có thể đi ngược định luật Newton vậy.

Nghĩ thầm có nên gọi điện bảo Tô Cẩm Ngôn đừng đuổi theo không, đột nhiên tôi nhớ tới mấy cái xe quỷ đó hình như là nhìn trừng trừng về cùng một phía. Nơi đó là cửa sổ một gian phòng học.

Tôi vòng lại đứng bên ngoài gian phòng học kia, bây giờ là giờ nghỉ trưa, đám học sinh hẳn là đều đi ăn cơm cả. Căn phòng học rộng lớn yên tĩnh dị thường, chỉ có mưa phùn bên ngoài phất lên cửa sổ phát ra thanh âm khẽ khàng. Cửa phòng học khép hờ, cũng không khóa lại. Có thể người còn lưu lại đang đi toilet, vì chỉ đi trong chốc lát cho nên không khóa cửa.

Gian phòng này không có bàn, ghế dựa thì xếp thành hình quạt, phía trước còn dựng mấy cái giá để bản nhạc. Chắc hẳn là phòng huấn luyện dàn hợp tấu đi.

Đúng rồi, trong dàn hợp tấu hẳn là dùng rất nhiều nhạc cụ, nói không chừng còn có sáo ngang nữa. Tôi nhìn đến mấy chỗ ngồi, đàn violin, đàn viola, đàn cello, ống sáo, sáo ngắn, kèn hai dăm thậm chí có cả harmonica, nhưng không có sáo ngang.

kèn hai dăm

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại tiếng sáo lúc đó, trầm thấp mà tao nhã, mang theo ưu thương nồng đậm. Chắn hẳn là nhạc cụ đàn sáo phương Đông, đương nhiên không có khả năng xuất hiện tại dàn nhạc giao hưởng phương Tây này.

Đang định xoay người rời khỏi, tôi chợt thấy một hộp gấm dài trên bục chỉ huy dàn nhạc. Cái hộp kia rất đẹp, là hộp gỗ cây tử đàn có khắc một ký hiệu đơn giản, hộp gấm mang phong cách cổ xưa này ở giữa bốn bề nhạc cụ phương Tây có vẻ không phù hợp chút nào.

Tôi hiếu kỳ mở hộp ra, trên tấm vải lót bằng nhung màu đen là một cây Sáo Ngọc xanh nhạt. Bên ngoài sáo điêu khắc hình cây trúc, xanh mướt sáng bóng, trên thân sáo khắc lá trúc non mịn. Phía dưới có treo Mặc Ngọc hình chim quyên xinh xắn cùng với tua rua màu đỏ.

Trên đỉnh Sáo Ngọc có khắc một ký hiệu nho nhỏ, là ba đường ngang đơn giản, chính là quẻ ‘Càn’ trong bát quái. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại xoay Sáo Ngọc một vòng, phát hiện phần đáy cũng có khắc ký hiệu, là một hoa văn xinh đẹp hình trăng non.

Thứ này cùng với hộp gỗ của bình phong hồn giống nhau như đúc. Vậy có thể nói Sáo Ngọc này cũng do người chế sư đó làm ra sao?

Đang lúc tôi định thổi thử, đột nhiên cảm thấy có tiếng gió ở phía sau, tôi định quay đầu lại đã không kịp nữa rồi. Cái gáy nhói lên một cái, trước mắt tôi biến thành màu đen, lúc ngã xuống dường như tôi còn nhìn thấy một đôi chân mang giày xăng – đan màu trắng của nữ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tập truyện ngắn của Fox 《Heaven & Hell》có 5 câu chuyện nhỏ.

Cái cửa hàng đồ ngọt trong truyện là có thật a, tôi từng giúp việc ở đó rồi. Chẳng qua tôi vốn không thích ăn đồ ngọt, cho nên cũng không có ăn được hết nguyên chén. Quả thật có nhiều khách lắm, xếp hàng dài lắm a.

Có tình yêu không thích Tiểu Đằng, bởi vì cậu ấy quá tiểu bạch ( ngốc). Thế nhưng ngộ thích nhân vật chính ngu ngốc với hơi vô dụng nha, trải qua từng sự kiện, sẽ nhận ra mình thiếu sót thế nào, chậm rãi học hỏi mà trưởng thành. Đương nhiên, ngộ cũng không định thay đổi thuộc tính ngốc manh của Tiểu Đỗ Tử đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.