Chuyện này tạm thời không thể nói với bọn người anh họ, nếu không họ sẽ lo lắng. Dù sao thì tôi cũng là ở nhờ nhà người ta, xảy ra chuyện như vậy sẽ càng gây thêm phiền toái cho họ mà thôi. Thế nhưng nếu không báo cảnh sát thì chuyện này chắc chắn sẽ còn có lần thứ ba, thứ tư.
Tôi rõ ràng là nam, còn gặp phải loại việc này, đúng là mất hết thể diện. Nếu báo cảnh sát thì còn phải lấy khẩu cung, đem chi tiết mọi chuyện nói đi nói lại, tôi thấy mình chắc chắn không làm được việc này.
Nếu như có người quen hiểu rõ thủ tục về phương diện này thì cũng coi như là an tâm. Ngón tay tôi dừng trên bàn phím di động chỗ dãy số của Chu Chính, do dự một chút, thôi vẫn là không tìm đến hắn đi. Ngược lại tôi bấm gọi số của chú Lâm.
Đợi một lúc lâu cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khá ồn ào.
“Tiểu Đỗ? Có chuyện gì không?” Giọng nói đối phương mang theo kinh ngạc. Có lẽ không ngờ được tôi lại gọi tới tìm ông ấy.
“Cái kia… Hiện giờ chú rảnh không?” Tôi khá là phân vân, bên kia truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, hẳn là chú ấy đang có việc.
Chú Lâm im lặng một chút rồi nói: “Nếu như có liên quan tới án kiện thì được.”
Bị quấy rối *** chắc cũng được xem là án kiện đi. “Tôi… Tôi bị quấy rối.”
Có thể là tiếng tôi quá nhỏ nên đối phương phải lớn tiếng hỏi lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763483/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.