Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Úy Ương, Đồng Đồng biết điều gật đầu, cô nào dám phản bác, cảm thấy dường như nói một chữ "không", anh nhất định sẽ kéo cô lại đánh vào mông một trận.
Đồng Đồng nói xong liền chui vào ngực Úy Ương, cố gắng chấm dứt vấn đề nghiêm túc này, hơn nữa đây đã là chuyện hôm qua rồi, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, còn gì mà nhắc đến nữa?
Huống chi đây là quà sinh nhật cô chuẩn bị cho anh!
"Này... anh Úy Ương, anh đừng giận nữa, anh còn chưa nói cho em anh có vui vẻ không đấy, quà em tặng anh có hài lòng không?" Đồng Đồng chớp mắt, vô cùng chờ mong anh trả lời.
Úy Ương không chút do dự gật đầu: "Vô cùng hài lòng, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh nhận được trong hai sáu năm qua."
Đồng Đồng ngây ngô tựa vào ngực anh, cười vui vẻ.
Hai người dính nhau như keo, chốc chốc lại hôn chỗ này, chốc chốc lại cọ chỗ kia, ai cũng không thấy phiền, Úy Ương ôm viên gạo nếp ngọt ngào, không muốn tách ra, hận không thể dính cô như vậy cả đời.
Tư vị mất hồn đêm hôm qua, anh không dám hồi tưởng, bởi vì cứ nghĩ một lúc là lại muốn, nhưng cô vừa trải qua chuyện đó, mặc kệ là có chịu được nữa hay không thì cũng không nên làm tiếp.
Vẫn là chịu đựng thôi...
Đồng Đồng không biết nổi khổ của Úy Ương, cô cũng cảm giác được thứ gì đó cứng rắn, thi thoảng lại nảy lên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881597/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.