Một lần nữa nhìn thấy Trầm Hạo, hắn đã thay đổi rất lớn.
Hôm nay trời đẹp, hắn mặc một chiếc áo phông và quần jean sạch sẽ, trên chân là đôi giày thể thao màu trắng, cả người thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng hơn không ít.
Hơn nữa văn phòng trinh thám tồi tàn cũng không bẩn thỉu như trước, tuy rằng xung quanh hơi lộn xộn nhưng ít ra vẫn tìm được chỗ ngồi.
"Oa!" Lục Tiểu Lâm tấm tắc, "Hôm nay khác quá nhỉ, thiếu chút nữa là nhận không ra anh đấy!" Cô cười ranh mãnh, thuận lợi vỗ một cái lên vai Trầm Hạo, cái vỗ này khiến hắn lảo đảo, thiếu chút nữa là... ngã quỵ.
Thấy thế, Lục Tiểu Lâm vội vàng lè lưỡi, áy náy nói: "Không sao chứ? Lực tay tôi hơi lớn."
Bình thường cùng một đám người ở chỗ học lăn lộn, sức của mỗi người không chênh lệch lắm, đều là ai đấm cho một quyền thì đá lại một cước, quên đi người bình thường không chịu nổi sức mạnh của mình.
Trầm Hạo trăm nghìn cay đắng đứng vững, thấy Lục Tiểu Lâm dường như muốn đỡ mình thì sợ đến mức ngã người lui về sau, liên tục xua tay: "Không, không cần! Tôi tự đứng được! Cảm ơn!"
Trầm Hạo hấp tấp, gian nan muốn đứng vững, đáng tiếc hôm nay hắn mang giày mới nên không đề phòng, trên mặt đất lại ẩm ướt do mới lau nhà xong. Mắt thấy sắp hôn đất, một đôi tay nhỏ bé vươn ra nắm chặt thắt lưng hắn, tránh cho hắn phải về với đất mẹ.
Trầm Hạo ngẩng đầu, gương mặt xinh xắn của Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881598/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.