Chương trước
Chương sau
Một lần nữa nhìn thấy Trầm Hạo, hắn đã thay đổi rất lớn.

Hôm nay trời đẹp, hắn mặc một chiếc áo phông và quần jean sạch sẽ, trên chân là đôi giày thể thao màu trắng, cả người thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng hơn không ít.

Hơn nữa văn phòng trinh thám tồi tàn cũng không bẩn thỉu như trước, tuy rằng xung quanh hơi lộn xộn nhưng ít ra vẫn tìm được chỗ ngồi.

"Oa!" Lục Tiểu Lâm tấm tắc, "Hôm nay khác quá nhỉ, thiếu chút nữa là nhận không ra anh đấy!" Cô cười ranh mãnh, thuận lợi vỗ một cái lên vai Trầm Hạo, cái vỗ này khiến hắn lảo đảo, thiếu chút nữa là... ngã quỵ.

Thấy thế, Lục Tiểu Lâm vội vàng lè lưỡi, áy náy nói: "Không sao chứ? Lực tay tôi hơi lớn."

Bình thường cùng một đám người ở chỗ học lăn lộn, sức của mỗi người không chênh lệch lắm, đều là ai đấm cho một quyền thì đá lại một cước, quên đi người bình thường không chịu nổi sức mạnh của mình.

Trầm Hạo trăm nghìn cay đắng đứng vững, thấy Lục Tiểu Lâm dường như muốn đỡ mình thì sợ đến mức ngã người lui về sau, liên tục xua tay: "Không, không cần! Tôi tự đứng được! Cảm ơn!"

Trầm Hạo hấp tấp, gian nan muốn đứng vững, đáng tiếc hôm nay hắn mang giày mới nên không đề phòng, trên mặt đất lại ẩm ướt do mới lau nhà xong. Mắt thấy sắp hôn đất, một đôi tay nhỏ bé vươn ra nắm chặt thắt lưng hắn, tránh cho hắn phải về với đất mẹ.

Trầm Hạo ngẩng đầu, gương mặt xinh xắn của Đồng Đồng đập vào mắt hắn, trong nháy mắt hắn liền thất thần, há hốc mồm, mê mẩn nhìn cô, bên khóe miệng còn có chất lỏng trong suốt khả nghi đang chầm chậm chảy xuống...

"Này, anh không sao chứ?" Lục Tiểu Lâm đi đến, đá chân Trầm Hạo, lần này cô đã nhớ giảm lực lại, nhưng cho dù vậy Trầm Hạo vẫn chịu không nổi, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, ôm chân nhảy cẫng lên.

Đồng Đồng câm nín nhìn hắn, cảm thấy người này cực kỳ thích hợp để diễn hài, đúng là hậu đậu.

Cũng may Trầm Hạo nhanh chóng ý thức được mình đang mất hình tượng trước mắt nữ thần, thế là cắn răng nhịn xuống, khập khễnh bước đến bàn làm việc của mình, lấy hai cặp hồ sơ thật dày đưa cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn hắn một cái rồi mở cặp hồ sơ ra, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, mẹ nó, đây là cái gì? Ngay cả khi còn bé, người ta nhận giải gì cũng tìm được! Quả thực là đáng sợ!

"Oa!" Lục Nhi xúc động, đang muốn vỗ vai Trần Hạo biểu thị sự tán thưởng, người ta lại như thấy mãnh thú và dòng nước lũ, nhảy dựng lên cách cô ba mét, hơn nữa, như vậy hắn vẫn chưa có cảm giác an toàn, thế là hắn lùi về sau lưng Đồng Đồng, chỉ chừa một cái đầu nhìn chằm chằm Lục Tiểu Lâm...

Lục Tiểu Lâm liếc hắn một cái: "Này anh hai, anh có phải đàn ông không đấy? Sợ tôi như thế?"

"Nữ hiệp!" Trầm Hạo rú lên quái dị. "Tôi cũng đâu có muốn, tốt xấu gì tôi cũng là một người đàn ông đội trời đạp đất, nhưng nữ hiệp thân thủ hơn người, tại hạ chỉ là một thư sinh văn nhã, tay trói gà không chặt, đánh không lại còn không được chạy sao?" Đây là cái thói đời gì!

Đồng Đồng nghe hai người kia đấu võ mồm thì không khỏi cười cười, lấy ví ra, chuẩn bị đưa số tiền còn lại, kết quả Trầm Hạo đột nhiên xua tay cự tuyệt.

Cô sửng sốt, không hiểu sao hắn lại không lấy nên hỏi: "...Anh muốn làm không công à?"

Trầm Hạo lập tức nói: "Dĩ nhiên là không phải! Tôi, tôi muốn... muốn đổi số tiền còn lại thành mời em ăn cơm được không?"

Đồng Đồng chưa trả lời, Lục Tiểu Lâm bên cạnh đã nhô đầu ra: "Có mang tôi đi cùng không?"

Sắc mặt Trầm Hạo lập tức thay đổi: "Không mang."

"... Xì, đồ hẹp hòi." Cô cũng là người có cốt khí, cho nên không miễn cưỡng hắn, chỉ là... Hắn ta muốn mời Đồng Nhi ăn? Ha ha, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được thuận lợi!

"Được thôi, không sao, nhưng có Lục Nhi đi cùng mới được." Đồng Đồng thì không có vấn đề gì, có người mời cơm miễn phí, chuyện tốt như thế mà không đồng ý thì đúng là đầu óc có vấn đề.

"Không cần, mình mới không cần ăn cơm của một người không thành tâm đâu." Lục Tiểu Lâm hừ lạnh, lấy hồ sơ trên tay Đồng Đồng: "Mình về trước, xem xong sẽ đưa cho cậu."

Đủ thức thời!

Vốn cho là Lục Tiểu Lâm sẽ không khách khí đến phá rối, nhất thời hai mắt Trầm Hạo phát sáng, suýt nữa thì nhìn Lục Tiểu Lâm chảy nước mắt, tất cả đều là cảm kích.

Cảm kích đi cảm kích đi, tiểu ác ma trong Lục Tiểu Lâm đắc ý khươ khươ cái đinh ba, đợi lát nữa thì xem ai khóc!

Thế là Đồng Đồng cùng Trầm Hạo đến Mc Donalds, Lục Tiểu Lâm chạy trước, sau đó trốn trong góc phòng lấy điện thoại gọi cho Úy Ương.

Điện thoại do cấp dưới của anh nhận, đây là số phòng làm việc của anh, số riêng của Úy Ương... Lục Tiểu Lâm bóp cổ tay, biểu thị mình là người chất phác. Không phải Đồng Đồng không cho, mà là cô ngại lưu... nhưng mà cô có số anh Đống XDDD

Nói mình họ Đồng với bên kia, cấp dưới Úy Ương vội vàng đưa điện thoại cho anh, Úy Ương đã sớm dặn dò, người nào họ Đồng gọi thì phải lập tức chuyển máy.

Anh đoán là Đồng Đồng, bởi vì cô thường gọi số điện thoại này để trêu chọc anh, những người khác đều trực tiếp gọi đến điện thoại riêng.

Nghĩ là Đồng Đồng, cho nên giọng nói Úy Ương vô cùng trầm thấp dịu dàng: "Bé?"

!!!!

Lục Tiểu Lâm nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của mình, nhất thời run rẩy, mẹ nó, nổi cả da gà, giọng nói này đúng là có thể khiến người ta mang thai!

"À... Anh Úy, không phải Đồng Nhi, là em, Tiểu Lâm!"

Giọng Úy Ương vẫn trầm thấp như cũ, nhưng không còn dịu dàng, mà là lễ phép: "Tiểu Lâm? Xảy ra chuyện gì, bé xảy ra chuyện gì sao?" Cuối cùng giọng lại trở nên bối rối.

Thật hâm mộ, đến khi nào anh Đống mới quan tâm mình như thế? Sau vài giây YY, Lục Tiểu Lâm mới dứt khoát vứt bỏ cái huyễn tưởng không thiết thực kia, chân chó mật báo với Úy Ương: "Anh Úy, em cho anh biết, bên ngoài có người mời Đồng Nhi ăn cơm, là con trai!"

Bên kia im lặng hai giây, không nói gì, trực tiếp lên đường: "Cho anh địa chỉ."

Tuy như vậy khó tránh khỏi sẽ thương tổn tới Đồng Nhi, nhưng anh Úy Ương thương cậu ấy như thế, chắc là không sao, ngược lại là con chuột len lút chửi cô bạo lực kia, để xem hắn làm sao! Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Cúp điện thoại, Lục Tiểu Lâm ra trạm tàu điện ngầm, chuẩn bị về nhà, sao không về được, Đồng Nhi vô cùng tinh ranh, lỡ bị phát hiện thì sao?

Tuy không thể nhìn thấy hình ảnh đặc sắc nhưng cô có thể tự mình tưởng tượng nha! Không biết Mc Donalds kia có camera không, vài ngày nữa đến xem, liệu có thể nhìn thấy một màn phấn khích không?

Thế là Lục Tiểu Lâm ôm cặp hồ sơ, mang theo tâm tình vui vẻ chen lên tàu điện ngầm... Để tất cả đau khổ lại cho Trầm Hạo.

Thật là đáng thương, hacker thiên tài mến mộ Đồng Đồng sắp nghênh đón lần thất tình đầu tiên trong đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.