Edit +Beta: Anky
Ánh sáng mặt trời phủ trên đỉnh đầu, gió mát thổi vào mặt.
Dây leo quấn quanh đầu tường, xanh biếc một mảnh, Lạc Chiêu Dực không chịu ngồi xuống, ngửa mặt nhìn bầu trời, đôi mắt màu lam khẽ chớp, trong nháy mắt, sạch sẽ trong suốt không thể tưởng tượng nổi.
Mục Song Hàm cầm bình nước chậm rãi tưới hoa, ai cũng không để ý ai, ánh mặt trời cắt ngang khuôn mặt nghiêng của nàng, quyến rũ, tươi đẹp vô cùng, lúc khẽ đưa tay, ống tay áo rủ xuống, cổ tay trắng noãn tinh tế lộ ra, tiểu hồ ly ở cạnh chân nàng động đậy muốn nàng ôm, Mục Song Hàm hơi ngứa, tay run lên, tưới nó một thân ướt nhẹp.
Tiểu hồ ly: "... QAQ "
"Hai kẻ ngốc!" Lạc Chiêu Dực một lần cười nhạo cả hai.
Mục Song Hàm hận không thể ném bình nước tới, ngẫm lại hắn là thái tử cũng là ân nhân nên nhịn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tính tình người như vậy, ai chịu nổi?"
Lạc Chiêu Dực từ tốn đáp: "Nếu như nói lời thật lòng chính là tính tình kém... Vậy ta không sao cả."
Mục Song Hàm không nói gì, bộ lông màu đỏ xinh đẹp của tiểu hồ ly ướt chèm nhẹp nhỏ nước, ủy khuất gọi "ô ô ", Mục Song Hàm lấy khăn tay ra giúp nó lau lông, lau xong vỗ vỗ tay, vuốt lại đám lông đỏ, bình tĩnh nói: " Ngoan, tự mình tới phơi dưới mặt trời cho đỡ lạnh."
Tiểu hồ ly ủy khuất đi tới một chỗ trống nằm giả chết.
"Điện hạ, đồ người cũng không cần, vậy người đến làm gì?" Mục Song Hàm ngồi xuống, rót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tien-hoa-thanh-yeu-hau/561056/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.