Edit +Beta: Anky
Tình thế trong sân như chỉ mành treo chuông, ngoài sân nhỏ hai người lại giằng co.
Mục Song Hàm trừng mắt nhìn, tận tình khuyên bảo nói: "Điện hạ, làm người phải phúc hậu, không cần phá hủy hình tượng cao lớn của người trong lòng thần nữ..."
"... Ai vừa mới nói ta vô sỉ?" Lạc Chiêu Dực vuốt vuốt lỗ tai, có chút không xác định liếc nàng.
Cái gọi là vật họp theo loài → → người phân theo nhóm.
"Điện hạ, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên..." Mục Song Hàm mặt không đỏ tim không đập, nói thật nghiêm trang.
Nhưng dù nàng miệng lưỡi nở hoa thế nào, Lạc Chiêu Dực vẫn ba chữ, "Cầu hay không?"
Mục Song Hàm trừng hắn, "Cầu thì cầu, cầu xin người được chưa?"
Nàng vừa dứt lời, Lạc Chiêu Dực liền vỗ tay một tiếng, người trong nội viện cả kinh, sau đó có hai người bịt mặt không biết từ chỗ nào nhảy xuống, mang theo hai người đó biến mất, Mục Song Hàm sợ hết hồn, "Người nào vậy?"
"Chưa từng nghe qua ảnh vệ?" Lạc Chiêu Dực giương môi cười một tiếng, cúi đầu xuống chống lại ánh mắt của nàng, "Nếu đã cầu xin ta, vậy hiện tại ta muốn nàng làm một chuyện, nàng có chịu hay không?"
Mục Song Hàm ngẩn ra, cảnh giác nói: "Chuyện gì?"
Lòng bàn tay Lạc Chiêu Dực chuyển một cái, trong tay liền có thêm một khối Hứa Nguyện Thạch, hắn nhìn khối Hứa Nguyện Thạch cực kỳ bình thường kia, thần sắc lại ấm áp điềm đạm hơn nhiều, Mục Song Hàm nhíu nhíu mày, trong lòng không hiểu "vướng mắc" một chút.
"Nàng cầm lấy, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tien-hoa-thanh-yeu-hau/561057/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.