Lưu Sở Họa nằm vật ra giường, nhưng tay lại ôm cổ Tề Nhiên thật chặt, khiến anh thử nhiều lần cũng không thể đứng lên.
"Thiếu gia muốn đi sao?" Ánh mắt cô sáng rực, chực khóc, "Nô tỳ không cầu danh phận, cũng không định tranh giành tình cảm với các vị tỷ tỷ trong viện của ngài, chỉ cầu đêm nay ngài ở lại, chỉ một đêm này thôi, nô tỳ không dám hy vọng những điều xa vời."
Tề Nhiên cảm thấy thái dương mình giật giật, rốt cuộc cô đã tưởng tượng ra tình tiết gì vậy, "Bổn thiếu gia cưới vợ nạp thiếp khi nào, không phải chỉ có một mình nàng sao?"
Hai mắt Lưu Sở Họa đẫm lệ dịu dàng, mỉm cười, "Nghe thấy thiếu gia nói vậy, cho dù biết là ngài lừa nô tỳ, nô tỳ cũng mãn nguyện rồi."
Tề Nhiên: "..."
Lúc nãy anh chỉ ăn món khai vị, vẫn chưa hết thèm, bây giờ vừa vặn tiếp tục nên bò thẳng lên giường. Không đợi anh điều chỉnh xong tư thế, Lưu Sở Họa đã giơ tay ôm siết lấy anh, móng tay được cắt giữa gọn gàng đâm vào da thịt của anh, cô ngước cổ, vẻ mặt mơ màng mà hôn anh.
Cảm giác đau nhè nhẹ trên lưng dường như đã kích thích giác quan của Tề Nhiên, từng trận sảng khoái khó hiểu dâng lên, nét mặt của anh mang theo chút cuồng nhiệt, hôn trả lại.
Bàn tay to vuốt ve từ đầu gối đến đùi của Lưu Sở Họa, cả người cô run rẩy, có chút khó chịu mà uốn éo người, nhưng vẫn phối hợp với anh cực kỳ nhiệt tình. Qua một lượt, lúc Tề Nhiên chuẩn bị rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-thuan-phuc-chim-hoang-yen/750959/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.