Chương trước
Chương sau
Lưu Sở Họa nằm vật ra giường, nhưng tay lại ôm cổ Tề Nhiên thật chặt, khiến anh thử nhiều lần cũng không thể đứng lên.


"Thiếu gia muốn đi sao?" Ánh mắt cô sáng rực, chực khóc, "Nô tỳ không cầu danh phận, cũng không định tranh giành tình cảm với các vị tỷ tỷ trong viện của ngài, chỉ cầu đêm nay ngài ở lại, chỉ một đêm này thôi, nô tỳ không dám hy vọng những điều xa vời."

Tề Nhiên cảm thấy thái dương mình giật giật, rốt cuộc cô đã tưởng tượng ra tình tiết gì vậy, "Bổn thiếu gia cưới vợ nạp thiếp khi nào, không phải chỉ có một mình nàng sao?"

Hai mắt Lưu Sở Họa đẫm lệ dịu dàng, mỉm cười, "Nghe thấy thiếu gia nói vậy, cho dù biết là ngài lừa nô tỳ, nô tỳ cũng mãn nguyện rồi."

Tề Nhiên: "..."

Lúc nãy anh chỉ ăn món khai vị, vẫn chưa hết thèm, bây giờ vừa vặn tiếp tục nên bò thẳng lên giường. Không đợi anh điều chỉnh xong tư thế, Lưu Sở Họa đã giơ tay ôm siết lấy anh, móng tay được cắt giữa gọn gàng đâm vào da thịt của anh, cô ngước cổ, vẻ mặt mơ màng mà hôn anh.

Cảm giác đau nhè nhẹ trên lưng dường như đã kích thích giác quan của Tề Nhiên, từng trận sảng khoái khó hiểu dâng lên, nét mặt của anh mang theo chút cuồng nhiệt, hôn trả lại.

Bàn tay to vuốt ve từ đầu gối đến đùi của Lưu Sở Họa, cả người cô run rẩy, có chút khó chịu mà uốn éo người, nhưng vẫn phối hợp với anh cực kỳ nhiệt tình. Qua một lượt, lúc Tề Nhiên chuẩn bị rút ra rời khỏi, cô nhẹ nhàng nắm cổ tay anh, dùng vẻ mặt một giây sau sẽ khóc mà nhìn anh, cắn môi dưới, ngón tay không dám dùng sức, chỉ nắm hờ lấy.

Trong đầu Tề Nhiên trống rỗng, chỉ muốn khiến cô hai mắt đẫm lệ mơ màng khàn giọng kêu tên anh.


Qua thêm vài lần mây mưa nữa, Tề Nhiên đã dùng hết cái bao cao su cuối cùng, ánh mắt rơi vào Lưu Sở Họa rõ ràng đã thất thần, mắt khép hờ. Mái tóc đen dài của cô nửa khô nửa ẩm, tản ra khắp nơi, trong đó có vài lọn phủ trước ngực, da thịt trắng nõn được tóc đen làm nổi bật càng có vẻ bóng mịn như ngọc, khiến mắt Tề Nhiên tối lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Anh nhìn mấy cái bao cao su bị mình ném sang bên cạnh, vẻ mặt hơi tiếc nuối.

Tề Nhiên đứng dậy, lần này cô không ôm anh không cho anh đi, nhìn mệt mỏi nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại.

Anh hơi loạng choạng rồi mới đứng vững, đứng tại chỗ một lát rồi mới lấy cái máy sấy bên cạnh, lên giường, đỡ dầu Lưu Sở Họa đặt lên đùi mình, sấy khô tóc cho cô. Cả quá trình vẫn không quên trêu cô vài câu, khiến cô lộ ra một chút ngượng ngùng xấu hổ.

Ban đầu Lưu Sở Họa còn đáp lại vài câu, nói mấy câu kiểu "Thiếu gia đáng ghét, thích bắt nạt nô tỳ", nhưng chẳng mấy chốc thì hơi thở đã dần dần ổn định, hoàn toàn rơi vào giấc ngủ. Tề Nhiên vuốt tóc cô, cơ thể hơi mệt mỏi nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, hận không thể mở miệng hát nghêu ngao.

Thấy tóc cô đã khô hẳn, anh lại tìm đồ ngủ từ tủ quần áo mặc vào cho cô, Lưu Sở Họa ngủ mê man không nhúc nhích, để mặc anh loay hoay.

Tề Nhiên không khỏi động lòng, nở nụ cười bày tay chân của cô thành đủ loại tư thế rồi dùng điện thoại chụp lại, chơi vui đến quên trời đất.

Sáng sớm, cơ thể dưới chăn động đậy, Lưu Sở Họa khỏa thân, bàn chân lộ ra ngoài hơi cuộn lại, sau đó lười biếng mở mắt ra. Trong mắt cô như thể bị một màn sương bao phủ, nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Xoay người, Tề Nhiên đang nằm bên cạnh cô, cách cô hai nắm tay, hai tay ngoan ngoãn đặt bên người, là tư thế nằm thẳng cực kỳ tiêu chuẩn, thật sự là vô cùng quy củ.

Cô thỏa mãn mà nhếch môi, mỉm cười.

Đúng là một thiếu gia cực kỳ dũng mãnh.

Tối hôm qua thật sự cô đã uống say nhưng không đến mức mơ hồ, mới đầu quả thật có chút mơ màng, đầu óc bị Tề Nhiên làm cho hơi hỗn loạn. Nhưng sau khi play phòng tắm thì cô đã tỉnh táo một nửa, có điều thấy Tề Nhiên diễn vui quá nên cô cũng cực kỳ vui lòng phối hợp. Nhìn dáng vẻ anh tự phụ xưng bổn thiếu gia dài, bổn thiếu gia ngắn, vừa lao động vất vả trên giường vừa lộ ra vẻ mặt mừng rỡ tự hào, ngược lại cũng thích thú.

Cô bước xuống giường, làm mấy động tác kéo duỗi, sau đó vừa xoa cái eo nhức mỏi, vừa xoa cái đầu đau nhức, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc Lưu Sở Họa rời giường thì cũng đã không còn sớm, nhưng không ngờ rằng mãi đến khi cô làm bữa sáng xong, Tề Nhiên vẫn không thấy bóng dáng. Cô hơi nghi hoặc mà trở về phòng gọi anh, gọi vài tiếng, anh mới từ từ tỉnh lại.

"Ừm..." Giọng nói của anh kéo thật dài, lộ ra chút nũng nịu.

"Dậy thôi, tiểu thiếu gia, ngài còn không dậy nữa thì các vị tỷ tỷ ở hậu viện sẽ tới chỗ nô tỳ, đến lúc đó không phải đặt nô tỳ lên lửa nướng ư?" Cô vừa cười nói vừa đưa tay gãi anh.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Tề Nhiên vẫn không quên diễn tiếp, "Đừng sợ, cùng lắm thì bổn thiếu gia giải tán hậu viện, chỉ chừa lại một mình nàng."

Lưu Sở Họa phì cười một tiếng, lại đưa tay đẩy anh, "Mau lên một chút."

"Đau thắt lưng." Cuối cùng anh cũng mở mắt ra, có chút ấm ức nhếch miệng.

"Chậc chậc chậc." Lưu Sở Họa dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn lướt qua, sau đó cực kỳ tiếc nuối lắc đầu.

Tề Nhiên lập tức bật dậy, cố tình còn muốn bày ra vẻ bình tĩnh kiềm chế, "Chỉ là vết thương cũ khi quay phim trước kia thôi, em đừng nhìn anh với ánh mắt đó, ít nhất..." Anh thấp giọng, "Anh vẫn có thể đảm bảo hạnh phúc của em."

"Em có nói gì đâu."Lưu Sở Họa vô tội nhún vai.

Ngực Tề Nhiên nghèn nghẹn, hận không thể lập tức nhào qua cô làm một trăm tám mươi hiệp nữa, khiến cô mở mang đầu óc xem mình dũng mãnh bền bỉ cỡ nào. Bây giờ anh lại tiếc nuối, sao tối qua cô lại uống say chứ! Không thể tỉnh táo chứng kiến tư thế oai hùng của mình.

Rốt cuộc bộ phim cũng quay đến hồi kết, Lưu Sở Họa còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Thư Nhã Bình đã ném cho cô một đóng lời mời tồn đọng để cô lựa chọn.

Những bộ phim điện ảnh mời cô cơ bản cô chỉ nhìn lướt qua rồi ném sang một bên. Từ khi cô ra mắt đến nay, cộng thêm bộ gần đây nhất cũng chỉ mới quay ba bộ phim, số lượng cực ít, nhưng có thể nói là bộ nào cũng chất lượng, hai bộ phim đã chiếu đều gặt hái được doanh thu phòng bán vé nổi bật. Chính vì vậy nên trong việc chọn phim điện ảnh cô hà khắc hơn so với phim truyền hình rất nhiều.

Về phần phim truyền hình, IP gần đây vẫn còn hot, rất nhiều kịch bản đều cải biên từ tiểu thuyết hấp dẫn trên mạng, về mặt chất lượng có chút đảm bảo, không chênh lệch quá nhiều. Vì vậy cô không xem kỹ mấy kịch bản đó mà chọn một ekip sản xuất nổi tiếng trong giới. Thư Nhã Bình không có gì dị nghị, xoay người đã trả lời đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.