Phương pháp này có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm riêng của nó. Cho dù cố gắng thay thế nhân vật đó, cô cũng không thể thực sự trở thành người có tính cách khác biệt với bản thân, vì thế trong một số phân cảnh bùng nổ cô có thể diễn rất xuất thần, nhưng ở một số tình tiết nhỏ có liên quan đến mạch phim cô diễn vẫn chưa tới.
Mà cách diễn xuất của Tề Nhiên vừa vặn trái ngược với cô, anh sẽ không chìm đắm vào bất cứ tình tiết nào trong bộ phim, cũng không đặt bản thân mình vào nhân vật đó. Thế nhưng, trước khi diễn một bộ phim anh đều dựa theo nhân vật để xây dựng giọng nói, biểu cảm và một số thói quen nhỏ, khi sự việc diễn ra, người có tính cách này sẽ phản ứng, cảm xúc như thế nào. Sau đó, anh sẽ nghiêm khắc xây dựng hình tượng diễn xuất tiêu chuẩn cho nhân vật, chỉ đơn giản là diễn xuất.
Thế là, trong mấy tháng nay, ban ngày đạo diễn tỉ mỉ dạy cho cô, mà mỗi khi đêm về, Tề Nhiên đều sẽ đối chiếu với cô tình tiết bộ phim của ngày hôm sau, tỉ mỉ dạy cô thêm lần nữa, một lần lại một lần giúp cô độc thoại, kiểm tra mỗi cách diễn, mỗi động tác.
Bộ phim điện ảnh này đóng máy, Lưu Sở Họa thực sự hiểu được kỹ năng diễn xuất lên một tầm cao mới là cảm giác như thế nào.
Ngày hoàn thành bộ phim, cảm giác thỏa mãn và tự hào khó nói nên lời tràn ngập trong lòng cô, cô rất vui mừng, mọi người mời rượu đều không tránh. Tề Nhiên ở bên âm thầm cau mày, chuẩn bị đến đỡ rượu giúp cô, đi đến trước mặt nhưng không hiểu nghĩ gì, ho nhẹ một tiếng, thế mà lại rót một ly rượu đưa đến trước mặt cô, “Anh cũng mời em một ly.”
Cuối cùng, đợi tiệc rượu tan, Tề Nhiên đưa cô về, cô tựa nhẹ đầu vào cửa kính, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt mơ hồ.
Tề Nhiên quay đầu nhìn cô, “Em hôm nay không đọc khẩu hiệu quảng cáo nữa sao?”
Lưu Sở Họa mở mắt, nhìn anh với ánh mắt “Trò đùa nhạt nhẽo.”
Tề Nhiên thấy cô khá bình thường, nghi ngờ cô có thực sự say không. Kể từ lần trước cô mượn rượu bán manh**, lại còn bị lưu lại video làm chứng, cô không để bản thân say thêm lần nào nữa. Cơ hội không dễ gì bắt được này, anh muốn nhân lúc này mà thâm nhập vào, làm một số việc bản thân vẫn luôn mong muốn.
(**) bán manh: làm mấy việc dễ thương
Về đến nhà, Tề Nhiên cũng không quan tâm cô, đi thẳng đến sofa ngồi xuống, anh nhìn thấy Lưu Sở Họa đứng nghệch ngoài cửa một lúc, chớp chớp mắt, đi vào phòng tắm.
“Họa nhi.” Anh ngồi vắt chân lên đùi, cầm tờ tạp chí bên cạnh giở ra xem, giọng nói hờ hững: “Rót cho bản thiếu gia cốc nước.”
Lưu Sở Họa dừng bước, ánh mắt long lanh nhìn anh, dường như đang nghĩ xem ý anh là gì.
Nhìn thấy cô rất lâu chưa trả lời, Tề Nhiên không vui ngẩng đầu, nhìn cô một lúc, cau mày, “Nàng uống rượu?”
Lưu Sở Họa cúi đầu do dự cả buổi, mới gật đầu.
“Là nha hoàn hầu hạ chủ tử, sao có thể buông thả bản thân uống nhiều rượu như vậy, thực sự cho rằng bản thiếu gia không dám phạt nàng sao?” Giọng nói Tề Nhiên trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô đứng ngẩn một hồi, mới khom lưng, làm lễ phúc thân tiêu chuẩn, sau đó ngẩng đầu liếc anh, cúi đầu e thẹn cười, “Nô tỳ không phải là cậy được thiếu gia yêu thương sao?”
Lúc này đến lượt Tề Nhiên ngơ ngác, rốt cuộc cô có uống say không, uống rượu rồi mà vẫn trêu chọc người ta thế à?
“Được rồi.” Anh vứt quyển sách trong tay sang bên cạnh, “Hôm nay tạm thời tha cho nàng, hầu hạ ta tắm trước.”
Nói xong anh đứng dậy đi về phòng tắm, Lưu Sở Họa ngoan ngoãn theo sau, cúi thấp đầu, thái độ vô cùng cẩn thận.
Bước vào phòng tắm, Lưu Sở Họa rất tự nhiên đến mở nước vào bồn tắm, thử độ ấm, mới xoay người nhún nhẹ làm lễ, “Thiếu gia, nô tỳ giúp ngài cởi áo.”
Tề Nhiên vươn rộng hai cánh tay, để mặc cô làm việc.
Cơ thể cô và anh dính sát nhau, cô cúi đầu, tỉ mỉ giúp anh cởi cúc áo. Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn với hương nước hoa tao nhã của cô, tạo nên phản ứng hóa học thần kỳ, mê hoặc lòng người.
Tề Nhiên khó khăn lắm mới kiềm chế được bản thân, nhắm mắt nằm vào trong bồn tắm, “Đến chà lưng cho ta.”
Lưu Sở Họa cắn môi, do dự.
Tề Nhiên liếc mắt nhìn cô, “Cả người này đều của bản thiếu gia rồi, còn xấu hổ vì việc nhỏ thế này à?”
Lông mi cô run nhẹ, ngón tay đặt bên người nắm chặt, sau đó hít thở sâu, đưa tay bắt đầu cởi quần của mình. Nhìn đến cảnh này, Tề Nhiên mới chắc chắn, cô nhất định uống say rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
Đợi đến lúc cả người Lưu Sở Họa đều chìm vào trong nước, đỏ mặt chà lưng cho anh, Tề Nhiên cuối cùng không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo cô đến phía trước, cúi người chuẩn bị hôn.
Lưu Sở Họa vươn tay chống nhẹ lên ngực anh, giọng nói uyển chuyển mê hoặc, “Thiếu gia nhất định phải thương tiếc nô tỳ.”
Vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng vừa rồi của Tề Nhiên biến mất, anh nhếch miệng cười, có chút tà tính, “Họa nhi ngoan, thiếu gia nhất định sẽ yêu thương nàng.”
Nước bắn tung tóe, âm thanh rên rỉ mê hoặc bay bổng trong không gian ẩm ướt đầy bọt khí, say đắm lòng người. Đôi chân thon dài của Lưu Sở Họa quắp lên eo anh, ngón chân bám chặt, thở gấp một hơi.
Lúc này, tư thế chính xác của trò chơi trong phòng tắm cuối cùng cũng kết thúc, Tề Nhiên quấn cả người cô vào khăn tắm rồi ôm vào phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]