Camera được bọn họ dùng giá ba chân để cố định lại. Lưu Sở Họa mang theo một chiếc bao tay, đứng bên cạnh xoa xoa hai bàn tay ửng hồng chờ đợi, khát vọng nói: "Anh cũng đã đục lâu như vậy rồi, đến lượt em, cho em đục hai cái nha". Tề Nhiên liếc mắt nhìn cô: "Em cho là anh đang chơi đùa chắc?" "Chẳng lẽ không phải chúng ta đang đùa sao?", đôi mắt cô sáng long lanh, tràn ngập hưng phấn nhìn anh. "Làm việc này vừa mất sức vừa rất lạnh, cứ để anh làm." Tề Nhiên đành phải dịu dàng dỗ dành cô, khuyên cô đừng tranh làm những việc nặng này với anh. Lưu Sở Họa mỉm cười: "Chính vì làm việc này vừa lạnh vừa mệt nên em mới muốn giúp anh mà. Mười đầu ngón tay của anh đều đã đỏ lên rồi, bao tay anh cũng không thèm đeo, sau này sẽ sinh bệnh mất. “Dù sao da của anh cũng không mềm mại như da em, em nên dành sự quan tâm đấy cho mấy đầu ngón tay của mình thì hơn. Đừng chỉ vì một lần tới Bắc Cực, mà khi trở về da tay của em đã nứt nẻ thành từng mảng.” Mặc dù đang nói những lời quan tâm cô, nhưng lại anh không khống chế được mà dùng giọng điệu châm chọc để nói. Xoạt xoạt xoạt, tiếng đục băng vang vọng trong không gian. Lưu Sở Họa đột nhiên đứng bật dậy, “Để em đi lấy hai cái ghế nhỏ tới đây ngồi”. Nói xong, cô vội chạy vài bước lấy đà, cả cơ thể của cô lướt đi trên băng, tiếp đó, cô quay người tạo một dáng đứng tiêu chuẩn trước khi biến mất trước mặt anh. Chỉ một lát sau, cô trượt băng quay lại, mang theo hai cái ghế nhỏ được gắn đế chống trơn trượt, khi Tề Nhiên chưa kịp phản ứng, tay của cô đã nâng mông của anh lên, nhét một cái ghế xuống phía dưới, sau đó, tự đặt ghế của mình sang bên cạnh anh, ngồi xuống. Âm thanh đục băng có quy luật dừng lại đột ngột, Lưu Sở Họa cảm thấy khó hiểu, nên cô quay đầu lại nhìn anh, thấy Tề Nhiên đang đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt của anh đỏ rực lên, không biết anh đỏ mặt do bị lạnh hay đỏ mặt do ngượng. “Sao thế?” Cô tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi anh. Tề Nhiên trừng mắt nhìn cô, giả vờ trấn tĩnh tiếp tục đục băng, “Không có gì, theo em chúng ta có thể bắt được cá không?” “Không chắc lắm, cho nên em cảm thấy cứ coi việc này như một trò chơi là được”. Lưu Sở Họa không hề lo lắng trả lời, “Nếu bắt được cá thì em sẽ nấu canh cho anh uống, còn nếu không bắt được thì chúng ta sẽ ăn mì trộn với Laoganma*.” (*) Laogama: Một loại tương ớt chưng dầu của người Trung Quốc, có thể ăn kèm các món trộn, dùng để chấm, hoặc để ướp các món chiên xào, nướng. Vừa nói xong, như nhớ ra điều gì đó, “A” cô hét dài một tiếng, sau đó vội lấy hai tay bịt miệng của mình lại, “Em làm như vậy có được coi là đang quảng cáo miễn phí không?” “Không sao đâu, sau khi trở về, em có thể liên lạc với công ty của mẹ nuôi, tranh thủ giành lấy vị trí đại ngôn của sản phẩm này, lấy thành tích của em, xem có đủ tư cách đại ngôn nhãn hiệu quốc tế hay không.” Tề Nhiên càng lúc càng thích trêu chọc cô, “Dù sao đoạn đường này, chúng ta cũng đã ăn hết ba bình.” Anh hạ giọng nói thầm: “Có một số người nha, một tuần lễ cũng chỉ ăn cơm như vậy hai đến ba lần thôi, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn biên tập vào video, người không biết còn tưởng em phải chịu nhiều mệt nhọc, là thục nữ hiền hậu đấy.” “Oh!” Lưu Sở Họa nở nụ cười, “Vương gia ngài quay xong một bộ phim truyền hình, khi nói chuyện đều dùng thành ngữ bốn chữ nha.” “Vốn dĩ, anh đã học đủ tứ thư ngũ kinh đấy” Anh đúng là đang khoe khoang mà. Lưu Sở Họa hé môi mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Tại đúng thời điểm này, không gian dường như chỉ có hai người bọn họ tồn tại, căn phòng nhỏ thiết kế đơn giản yên lặng ở cách đó không xa, bọn họ giống như hai người bạn, cùng nhau vui vẻ cười đùa, quên đi sự tồn tại của máy quay. Họ hoàn toàn không cảm thấy cô đơn quạnh quẽ, giống như khoảng không gian này là của riêng họ. Một lúc sau, hai người đục được một vòng tròn lớn trên mặt băng. Lưu Sở Họa không vội thả cần câu vào hố, việc đầu tiên cô làm là kéo hai bàn tay sắp bị đông cứng của Tề Nhiên về phía mình, chụp hai bàn tay của anh lại, vừa xoa bóp vừa hà hơi ấm. “Nhìn tay của anh như vậy, em đau lòng muốn khóc luôn.” Tề Nhiên đã quen với những lời ngon tiếng ngọt như thế này của cô, anh chỉ hờ hững nhìn cô, “Vậy em khóc đi.” Lưu Sở Họa liếc mắt nhìn anh, lần này cô không phối hợp diễn trò với anh, chỉ khi nào cô bị điên thì cô mới ở nơi toàn là băng tuyết này mà khóc. Cô kéo khăn quàng cổ của mình xuống một chút, sau đó, áp hai bàn tay của Tề Nhiên vào cần cổ ấm áp của mình, theo phản xạ rùng mình một cái vì lạnh. Cô bắt chước tiếng giọng nói ngây thơ của trẻ con, “Cho tiểu thiếu gia của chúng ta một chút ấm áp, như vậy bàn tay nhỏ của thiếu gia sẽ không bị đông lạnh.” Cuối cùng, Tề Nhiên cũng không nhịn được mà nở nụ cười, “Được rồi, mau câu cá nào, nếu anh và em đứng ở đây ngây ngốc thêm một lúc nữa, máy quay của chúng ta sẽ hỏng vì bị đông lạnh mất.” Cả người của Lưu Sở Họa cứng đờ, biểu cảm trên mặt thay đổi trong nháy mắt, vì thế Tề Nhiên liền biết, có lẽ cô đã quên sự tồn tại của máy quay rồi. Bình thường, ở trước máy quay cô rất ít khi có những biểu hiện quá mức thân mật với anh như vậy, nãy giờ, cô chẳng che dấu một chút nào. Cô hơi mỉm cười, đoan trang lấy tay của Tề Nhiên ra khỏi cổ mình, “Chúng ta câu cá thôi.” Lần ghi hình này, theo tính toán của Lưu Sở Họa, chủ yếu quay lại quá trình cô nấu cá, tuy nhiên, Tề Nhiên lại cứ cố tình đối nghịch với cô, khiến cho ba phần tư của video đều là cảnh bọn họ vừa đục băng vừa trêu đùa, thân mật động chạm, nếu tất cả các cảnh quay được giữ lại, thì nội dung chính của video sẽ trở thành khoe tình cảm. Cho nên, ngày mà người hâm của họ xem được video, cũng chính là ngày mà người hâm mộ của họ nhận được một phần cẩu lương chí mạng, một phần này còn mạnh hơn so với sáu phần kia. Mọi người hưng phấn không thôi, gần như mỗi câu đối thoại của họ đều bị cắt ra nghe đi nghe lại rất nhiều lần, mỗi cảnh quay đều được tách ra làm thành tệp GIF. Cư dân mạng say sưa bàn tán, phân tích về mối quan hệ của hai người. “Trời ơi, muốn tui sống sao đây, tập sau còn ngọt hơn tập trước, phải đợi tới cuối tuần sau mới thể xem tập tiếp theo nha, bây giờ, tui còn nôn nóng hơn cả lúc hóng phim truyền hình ra tập mới a.” “Hai người mau đi đăng ký kết hôn đi, tui chắc chắn sẽ gửi tiền mừng.” “Có thể thường xuyên nhìn thấy thiếu gia ở bên cạnh Họa Họa, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, đặc biệt mỗi khi nhìn thấy hai người hạnh phúc tôi lại càng hạnh phúc hơn.” “Tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương như hai người, tôi đã vạch sẵn kế hoạch rồi, chỉ thiếu mỗi bạn trai thôi.” “Cảm giác này thật tốt, như thể tôi đã đi cùng với họ qua rất nhiều con đường, chứng kiến rất nhiều cảnh đẹp.” Mặc dù phim 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 đã phát sóng hết, nhưng độ hot của hai người họ vẫn không giảm mà còn tăng liên tục, nhờ vào Nhật ký du lịch. Sau khi một vài phần được phát sóng, khả năng hút phấn* không thua gì việc họ tham gia một chương trình thực tế hàng quý, mỗi lần hút phấn như vậy khiến cho rất nhiều minh tinh khác phải đỏ mắt ghen tị. (*) Hút phấn: thuật ngữ mạng, thu hút người hâm mộ mới biết tới mình, trở thành người yêu thích mình. Vì vậy, một khoảng thời gian sau, nhiều tiểu minh tinh sôi nổi học theo họ, ở trên weibo đăng mấy bài video như là “Nhật ký phim trường”, “Ghi chú hằng ngày”, … Trong đó, một vài video có nội dung khá thú vị, cũng thu được một vài sự chú ý từ khán giả. Tuy nhiên bởi vì đại đa số tiểu minh tinh đều không có nhiếp ảnh gia và đội ngũ cắt ghép, biên tập chuyên nghiệp, chưa kể lúc quay video, họ diễn còn thiếu tự nhiên, khá gượng gạo. Ngoài ra, một số người lại chọn đối tượng không phù hợp cùng mình quay cảnh tình cảm, nên việc bắt chước này không đem lại hiệu quả cao. Thế nên, những tiểu minh tinh ăn theo này chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Nhiên và Lưu Sở Họa dựa vào nhật ký du lịch hút phấn, tốc độ hút phấn không hề kém lúc 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》đang công chiếu. Lưu Sở Họa cùng Tề Nhiên ở Bắc Cực một tuần, may mắn thấy được cực quang một lần. Những màu sắc này rất kỳ lạ, quỷ dị, đan xen nhau, loang lổ trên nền trời, chúng đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi, chấn động. Lưu Sở Họa yên lặng nhìn lên không trung, trên mặt không có biểu cảm gì, Tề Nhiên quay đầu nhìn cô, đột nhiên, anh duỗi tay ôm lấy đầu của cô, hôn cô bằng một nụ hôn mềm mại. Tại giây phút ấy, anh chẳng còn cảm nhận được cảnh đẹp của cực quang, chỉ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người anh đang ôm trong ngực, cả người giống như được ngâm trong nước ấm, thoải mái đến quên cả thở. “Ai nha, thật khó mới thấy được cực quang, vì bị anh hôn mà em không xem được đấy.” Tuy cô nói như vậy, nhưng hai mắt vẫn nhìn thẳng vào anh, mang theo ý cười. Tề Nhiên yên lặng nhìn cô. “Tề thiếu gia”. Lưu Sở Họa đột nhiên nghiêng đầu, “Con đường cầu hôn của anh đã đi được 77% nha.” “Wow.” Anh cong môi nở nụ cười, “Vậy nghĩa là, anh phải nhanh chóng chuẩn bị cầu hôn em rồi.” Cô gật gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa xác xuất anh cầu hôn thành công là 100%.” “Lúc này, xác suất tính như thế nào?” “Đều là công thức tính toán của riêng em.” Bắc Cực là trạm cuối cùng của họ, xem hết cực quang, bọn họ sẽ trực tiếp lên máy bay trở về. Việc đầu tiên Lưu Sở Họa làm khi mở Weibo, là báo cho mọi người biết thời gian ghi hình Nhật Ký du lịch của mình chính thức kết thúc, sau này, cô muốn chú tâm vào làm việc. Người hâm mộ biết tin đều than trời trách đất, ở phần bình luận khóc lóc, la lối, lăn lộn. Khi mà đa số mọi người đều đã tiếp nhận tin tức này, Lưu Sở Họa lại đăng tiếp một bài đăng với tiêu đề: Những mẩu tin nhỏ trong “nhật ký du lịch” (một). Chuyện này giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, trực tiếp làm cho cảm xúc của người hâm mộ thay đổi vèo vèo. Họ còn chưa kịp trách cứ cô nghịch ngợm, đã bị bài đăng mới của cô hấp dẫn, vui vẻ mà ăn cẩu lương mới từ video. Những mẩu tin ngắn này, đa số đều là những video không được sử dụng cho chuỗi video “Nhật ký du lịch”. Có lẽ vì lúc quay những cảnh này máy quay bị rung lắc, hoặc không quay được hai người bọn họ ở chính giữa khung hình, hoặc bị dính tạp âm nên chúng đều bị người cầu toàn như Tề Nhiên xóa bỏ. Lưu Sở Họa sàng lọc lại những video này một lần, chọn ra mấy video còn có thể sử dụng, sau đó cô cắt ghép chỉnh sửa chúng thành những đoạn video dài từ năm đến sáu phút, chuẩn bị sẵn, để cứ cách vài ngày, cô sẽ đăng một cái. Sau khi, kỳ du lịch vui vẻ kết thúc, hai người bọn họ bắt đầu trở nên bận rộn. Phim của Tề Nhiên không phải nói đóng máy là xong, còn rất nhiều công việc hậu kỳ phải làm như phối nhạc, cắt nối biên tập, … Bởi vì anh muốn tự mình làm đạo diễn, tự mình chỉnh sửa nên cực kỳ bận rộn. Còn về phía Lưu Sở Họa, trong khoảng thời gian này, Thư Nhã Bình tiếp nhận rất nhiều quảng cáo cho cô, trong đó thậm chí có tới hai nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầu ở nước ngoài, vì thế cô phải chạy vòng quanh thế giới, xem xong một vài chương trình, lại liên tục quay, chụp quảng cáo. Nếu không phải Hạ Sở Sở chủ động gọi điện thoại cho cô, thì gần như cô đã quên mất sự tồn tại của cô ta. Lúc đó, cô vừa mới kết thúc công việc cuối cùng, vừa trở về nước, còn chưa kịp thở, đã nhận được cuộc gọi của Hạ Sở Sở. “Lưu tiểu thư.” Hạ Sở Sở khách khí nói, “Xin lỗi vì quấy rầy cô, xin hỏi bây giờ cô có thời gian rảnh không?” Lưu Sở Họa cảm thấy khó hiểu, nhướng mày, “Mấy ngày gần đây không bận lắm, cô có việc gì sao?” “Chúng ta…… có thể gặp mặt nói chuyện không?” Cô hơi do dự trả lời, “Được, tôi đồng ý gặp cô.” Trước khi đi gặp mặt Hạ Sở Sở, cô gọi cho Tề Nhiên, báo cáo chuyện này. “Hôm nay, Hạ Sở Sở gọi điện thoại cho em, nói muốn cùng em gặp mặt tâm sự, em không rõ lắm cô ta rốt cuộc muốn cùng em nói cái gì?” Tề Nhiên vừa nghe thấy ba từ Hạ Sở Sở liền nhíu mày, lo lắng cô sẽ gặp phải chuyện rắc rối, “Có cái gì quan trọng mà bắt buộc phải gặp mặt nói chuyện? Em đồng ý với cô ta rồi à?” “Vâng.” “Cô ta tìm em làm cái gì, hai người cũng không thân thiết gì.” Tề Nhiên tỏ ra nôn nóng, anh thật sự không hy vọng hai người các cô gặp mặt, ai mà biết được Hạ Sở Sở có ý đồ gì. “Em cũng không biết.” “Khi đi gặp cô ta, em nhớ mở di động ra, cùng anh giữ liên hệ, anh sẽ nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người …” Anh còn chưa nói xong đã bị Lưu Sở Họa ngắt lời, “Anh có đang khoa trương quá không đấy, cũng không phải chuyện gì nguy hiểm, anh không cần làm quá lên như vậy đâu.” “Ai nói thế? Đây là chuyện rất nguy hiểm đấy.” Tề Nhiên lớn tiếng phản bác, “Dù sao đối với anh, nó cũng rất nguy hiểm. Nếu như, đến lúc đó, cô ta bịa đặt về anh với em, em lại tin tưởng cô ta, không chủ động hỏi anh, thì ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không có.” “Anh mặc kệ.” Anh tiếp tục lải nhải khuyên nhủ cô, “Em duy trì trò chuyện với anh cũng không ảnh hưởng gì tới việc nói chuyện, anh bảo đảm sẽ không gây ra tiếng động.” “Làm sao em có thể như thế được?” Lưu Sở Họa nở nụ cười, vốn dĩ, cô đồng ý gặp mặt Hạ Sở Sở, là muốn tự mình lập uy, nếu để Tề Nhiên trực tiếp nghe thấy toàn bộ, mấy lời ấy, làm sao mà cô nói ra được. “Đồng ý đi mà?” Tề Nhiên nhỏ giọng xin xỏ. “Được được được, cho anh nghe.” Cả 800 năm, Tiểu thiếu gia mới làm nũng một lần, Lưu Sở Họa không thể nhẫn tâm cự tuyệt anh. Vì thế, vừa vào phòng hẹn, Lưu Sở Họa liền cầm điện thoại trong túi để lên bàn. Tuy rằng, như vậy đại biểu cho việc cô không tính toán nói ra những lời châm chọc, thị uy, nhưng cũng là một biện pháp tốt. “Lưu tiểu thư.” Hạ Sở Sở đứng lên chào. Lưu Sở Họa hơi mỉm cười, ngồi xuống, “Chào Hạ tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì nhỉ?” Hạ Sở Sở cúi đầu, cắn môi dưới đến trắng bệch. “Hạ tiểu thư?” “Là về chuyện của tôi và Tề Nhiên.” Cô ta rốt cuộc nhỏ giọng mở miệng trả lời. “Ừm.” Lưu Sở Họa tỏ ý bảo cô ta tiếp tục nói. “Tề Nhiên không nhận điện thoại của tôi, cho nên cô có thể … Làm ơn giúp tôi giải thích một chút.” Vẻ mặt của cô ta đầy thống khổ, cười thảm nói, “Tôi biết, những chuyện trước kia tôi làm, nhất định, khiến anh ấy rất giận tôi, nhưng đây đều là chiến dịch lăng xê theo ý anh họ của tôi, không phải ý của tôi, tôi cũng đã phản đối nhiều lần. Lần đó, không may đụng phải Tề Nhiên thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, khi bọn họ thông báo cho phóng viên, tôi không hề hay biết. Tôi thực sự không nghĩ…” hai bàn tay cô ta đan chặt vào nhau, “Phá hủy chút tình bằng hữu cuối cùng của chúng tôi.” “Ừm.” Thật đúng là lời giải thích rất hợp tình hợp lý, trong lòng, Lưu Sở Họa thầm cười lạnh một tiếng, thản nhiên trả lời. “Cô có thể giúp tôi truyền đạt chứ?” Hạ Sở Sở ngẩng đầu, ánh mắt mang vẻ cầu xin. “Có thể.” Dù sao, ở đầu dây bên kia Tề Nhiên có lẽ đã nghe được lời nói của cô ta. Hạ Sở Sở liền thở một hơi nhẹ nhõm, “Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô.” Lưu Sở Họa mím môi, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô có thể kể một vài chuyện trước kia của cô cùng Tề Nhiên cho tôi không?” “Chuyện trước kia?” Hạ Sở Sở ngạc nhiên khi thấy cô đưa ra vấn đề như vậy, ngay cả Tề Nhiên, ở đầu dây bên kia, cũng vô thức nắm chặt món đồ chơi bằng nhung trên tay, cảm thấy tâm hoảng ý loạn. “Đúng vậy, mấy chuyện như thế, phụ nữ đều sẽ tò mò mà.” “Cô sẽ không tức giận chứ?” Lưu Sở Họa lắc đầu, tỏ thái độ hiền lành, “Tôi sẽ không tức giận bởi những chuyện đã qua, cho nên cô không cần để ý, cô kể cho tôi biết được không?” Ở đầu dây bên kia, Tề Nhiên thật muốn hét lên một tiếng “Không được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]