Còn việc đứa bé chắc chắn không phải con của hắn...
Đoạn Minh Hiên nghĩ, không phải con của hắn thì sao? Hắn đã lặng lẽ nói với mẹ rồi, hắn lỡ làm một nữ sinh viên đại học mang thai.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Rau củ quả tươi mà hắn đưa cho Phùng Đình Đình trước đây, đều là mẹ hắn giúp đỡ.
Nếu như là trước đây, mẹ của Đoạn Minh Hiên chắc chắn sẽ không chấp nhận việc phụ nữ lăng nhăng bên ngoài sinh con riêng cho nhà họ Đoạn.
Chuyện Đoạn Minh Hiên bị thương chỗ đó, mẹ của Đoạn Minh Hiên cũng biết một chút... cũng không tính là hoàn toàn biết, chỉ cho rằng không còn được như trước nữa, phương diện con cái có thể sẽ gặp khó khăn, nhưng không biết là hoàn toàn không được nữa.
Nếu không, mẹ của Đoạn Minh Hiên cũng sẽ không dung túng con trai mình cưới Khương Niệm Vi, còn bao nuôi một người phụ nữ bên ngoài, còn âm thầm giúp đỡ che giấu.
Khương Niệm Vi cũng biết sự tồn tại của Phùng Đình Đình, vì muốn gả cho hắn mà không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, danh chính ngôn thuận hưởng thụ sự che chở của nhà họ Đoạn, cũng giúp đỡ hắn che giấu.
Tóm lại, mẹ của Đoạn Minh Hiên đã sớm cho rằng đứa con trong bụng Phùng Đình Đình là của hắn, mấy tên vệ sĩ từng đến đây cũng nghĩ như vậy.
Ba của đứa bé, bà nội của đứa bé, đều cho rằng đứa bé là con cháu nhà họ Đoạn. Người ngoài chắc cũng sẽ không nhiều chuyện, đột nhiên nổi hứng, giúp hắn làm xét nghiệm ADN đâu.
Bây giờ Đoạn Minh Hiên tính toán là, nếu con của Phùng Đình Đình sinh ra là dị năng giả, hắn sẽ g.i.ế.c mẹ giữ con, mang đứa bé về nuôi như con ruột.
Đương nhiên, Cảnh Uy - tên gian phu biết được chuyện này, cũng không thể giữ lại.
Cho dù sau này bị bại lộ đứa bé không phải con ruột, nhưng công nuôi dưỡng lớn hơn sinh thành, chỉ cần đứa bé không biết cha mẹ ruột của nó là do hắn giết, đứa bé không thể nào không quan tâm đến hắn - người cha nuôi này.
Đương nhiên, cái sự thật "không phải con ruột" này, tận lực không nên để lộ quá sớm, tốt nhất là vĩnh viễn đừng để lộ.
Nếu đứa trẻ Phùng Đình Đình sinh ra không phải là dị năng giả... hừ hừ, vậy thì đương nhiên tiễn cả nhà ba người bọn họ lên đường!
Lợi dụng hắn - Đoạn Minh Hiên, là chuyện dễ dàng như vậy sao?
Đoạn Minh Hiên nghĩ như vậy, cho nên cũng không vội vàng xông vào tìm Phùng Đình Đình và Cảnh Uy tính sổ ngay lập tức.
Dù sao trong mắt Đoạn Minh Hiên, Phùng Đình Đình và Cảnh Vi đều là những kẻ phải chết.
Còn gì để so đo với người c.h.ế.t nữa, người c.h.ế.t là lớn nhất mà!
Diệp Như Hề nghe Thẩm Thanh Húc thuật lại suy nghĩ của Đoạn Minh Hiên, cực kỳ cạn lời. Không thể không nói, Đoạn Minh Hiên thật sự là có thể co có thể duỗi, lòng dạ độc ác!
Tên này là một kẻ cực kỳ ích kỷ!
Trong nguyên tác, cũng không thể nói hắn không yêu nguyên chủ, nhưng chút tình yêu đó, so với mạng sống của hắn, chẳng đáng là bao.
Bây giờ, hắn vì muốn có một đứa con nuôi là dị năng giả làm chỗ dựa, mà có thể nhịn xuống việc bị cắm sừng, còn bắt đầu tính toán sau khi cướp được đứa bé, phải làm sao để thần không biết quỷ không hay trừ khử Phùng Đình Đình và Cảnh Uy.
Hắn không muốn để đứa con nuôi phát hiện ra mình không phải con ruột, còn điều tra ra cha mẹ ruột bị hắn g.i.ế.c chết.
Ngay khi Đoạn Minh Hiên đang suy nghĩ về một trăm lẻ tám cách c.h.ế.t của Phùng Đình Đình và Cảnh Uy, cửa phòng 702, bỗng nhiên bị một trận gió không biết từ đâu đến thổi mạnh mở ra!
"Rầm" một tiếng vang thật lớn, khiến cho Cảnh Uy trong phòng, đang lôi lôi kéo kéo Phùng Đình Đình, chuẩn bị "lại một lần nữa" phải dừng động tác lại.
Nghĩ đến ngày thường còn phải dựa vào Cảnh Uy bảo vệ, cũng không tiện làm quá căng thẳng, Phùng Đình Đình nửa đẩy nửa đón, chiếc áo khoác vừa khoác lên, lần nữa bị cởi ra, rơi xuống đất.
Nghe thấy tiếng động lớn, Phùng Đình Đình cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sắc mặt âm trầm của Đoạn Minh Hiên, và Phùng Đình Đình trong phòng ăn mặc xộc xệch, Cảnh Uy không một mảnh vải che thân, ánh mắt vừa đúng lúc chạm nhau.
Diệp Như Hề: Hi hi! Bất ngờ không? Kinh hỉ không?!
Ai thèm theo mạch suy nghĩ của mấy người, đợi đến khi đứa trẻ sinh ra rồi mới tiếp tục diễn?
Cô đâu có nhiều thời gian như vậy!
Những người khác không biết, nhưng Diệp Như Hề biết! Những đứa trẻ được mang thai trước mạt thế, trừ phi người mẹ thức tỉnh thành dị năng giả, nếu không, tiềm năng dị năng bẩm sinh của đứa trẻ, sớm đã bị tiêu hao hết khi cùng cơ thể mẹ chống lại các yếu tố cuồng bạo do mưa axit mang lại.
Nói cách khác, 100% không thể là dị năng giả bẩm sinh.
Trừ phi sử dụng tinh hạch có độ tinh khiết rất cao, mới có thể thức tỉnh dị năng sau khi sinh.
Có thứ tốt như vậy, ai lại cho một đứa trẻ mới sinh sử dụng? Tự mình dùng hoặc là để cho vệ sĩ cường tráng sử dụng như vậy có phải tốt hơn không? Thức tỉnh thành công là có thể lập tức phái đi làm việc!
Theo kế hoạch của Đoạn Minh Hiên, vài tháng sau, Phùng Đình Đình, đứa con của cô ta và Cảnh Uy, ba người đều không thể thoát khỏi một chữ "chết".
Vậy chẳng bằng bây giờ xé rách mặt, Đoạn Minh Hiên một mình thế đơn lực mỏng, Phùng Đình Đình và Cảnh Uy ngược lại có ưu thế rất lớn, cũng có thể giành được cơ hội sống sót!
Diệp Như Hề cũng không phải muốn cứu hai người này, chỉ là chuyện bọn họ làm dù có quá đáng thế nào, cũng không có tội ác tày trời như Đoạn Minh Hiên. Hắn ngay cả đứa trẻ mới sinh cũng không tha!
Cô lặng lẽ giơ ngón tay cái với Thẩm Thanh Húc: Cơn gió vừa rồi thổi thật tuyệt!
Cửa phòng 702 mở toang.
Khiến cho mâu thuẫn giữa Đoạn Minh Hiên và Phùng Đình Đình, Cảnh Vi, không còn cách nào che giấu được nữa, bị phơi bày trần trụi ra ngoài ánh sáng.
Cũng may căn hộ này là một tầng hai hộ, tầng này không có hộ dân nào khác.
Dị năng giả đã được điều động đi tuần tra, những hộ dân ở tầng trên tầng dưới đều là người bình thường, bọn họ sợ vạn nhất có zombie, thú biến dị tấn công, cũng không dám tùy tiện ra khỏi cửa xem.
Sự im lặng ngượng ngùng kéo dài một lúc, Đoạn Minh Hiên ở ngoài cửa lên tiếng trước, giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ: "Hai người cứ tiếp tục đi, coi như tôi chưa từng đến."
Diệp Như Hề: ...?!
Mẹ kiếp, cửa cũng đã mở cho hắn rồi, vậy mà hắn vẫn còn muốn tiếp tục làm rùa rụt cổ?!
May mắn thay, Cảnh Uy là một người nhanh trí, anh ta nhặt chiếc quần đùi hoa trên đất lên, qua loa mặc vào, lập tức xông ra ngoài.
"Chờ đã, đứng lại!"
Trước khi Đoạn Minh Hiên mở cửa thoát hiểm ở cầu thang, anh ta đã túm lấy cánh tay của Đoạn Minh Hiên.
Cảnh Uy cười lạnh nói: "Đoạn tam thiếu, chạy cái gì chứ, đã thấy tao ngủ với con đàn bà của mày rồi, còn có thể nhịn được sao? Mày định quay về gọi người đến g.i.ế.c tao à?"
Khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Minh Hiên đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có, cô ta chẳng qua là thứ đồ bỏ đi nhân lúc tao say rượu mà bò lên giường thôi. Vốn dĩ cũng không mong cô ta có thể giữ mình trong sạch cho tao rồi."
Hắn biết, cho dù đều là người bình thường, nhưng giá trị vũ lực cũng có sự chênh lệch.
Đoạn Minh Hiên trắng trẻo tuấn tú, cao 1m80, tuy có học qua một số thuật phòng thân, nhưng đối mặt với Cảnh Uy cao 1m93, vóc dáng cường tráng, hắn giống như một chú gà con yếu ớt.
Trước đó, khi nghe lén không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Đoạn Minh Hiên là vì muốn có một đứa con nuôi dị năng giả, nên lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn nuốt giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]