Bây giờ nhẫn nhịn nuốt giận, là bởi vì hắn nhìn thấy được sự chênh lệch thể lực rõ ràng giữa mình và Cảnh Uy.
Sao tối nay hắn lại nhất thời xúc động, không dẫn theo một tên vệ sĩ nào mà lại đến đây chứ? Thật sự là đầu óc bị lừa đá rồi.
Đoạn Minh Hiên sợ Cảnh Uy一một lời không hợp, liền động thủ với hắn — thậm chí, nhân lúc hắn đơn độc mà g.i.ế.c hắn.
Đoạn Minh Hiên còn đưa ra cành ô liu nói: "Phùng Đình Đình tao không thèm, nhưng người anh em này, với cơ bắp cuồn cuộn này, sức chiến đấu chắc không kém những dị năng giả hệ cường hóa là bao. Sao nào, có hứng thú đến làm vệ sĩ cho Đoạn gia tao không? Đãi ngộ tuyệt đối hậu hĩnh, còn có dị năng giả vệ sĩ dẫn đội! Căn nhà này, coi như là phúc lợi dành cho nhân viên, tặng cho mày!"
Cảnh Uy không tính là đẹp trai, ngũ quan chỉ có thể nói là đoan chính, trên khuôn mặt rám nắng, rõ ràng lộ ra vẻ do dự.
Mặc dù anh ta cường tráng, nhưng lại không dám một mình đi làm nhiệm vụ. Nếu có dị năng giả dẫn dắt thì sẽ khác, hệ số an toàn tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, với tư cách là vệ sĩ của Đoạn gia sống ở 702, và tư cách là gian phu không thể lộ ra ánh sáng của tiểu tam Đoạn Minh Hiên sống ở 702. Danh phận cũng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh Uy ngoài miệng tuy nói không quan tâm đến đứa trẻ trong bụng Phùng Đình Đình, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi. Càng là trẻ mồ côi, càng khao khát có một mái ấm gia đình.
Nếu không, với thân hình cường tráng của anh ta, cho dù là mạt thế, ở lại Đại học A cũng có thể sống tốt, một mình ăn no cả nhà không đói, tại sao phải mạo hiểm bị bắt gian, chạy đến chăm sóc Phùng Đình Đình.
Cảnh Vi do dự nói: "Mày nói thật không? Không phải đang lừa tao đấy chứ?"
Diệp Như Hề: ...
Cha nó chứ, hắn đang lừa đó!
Thật sự là đồ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản!
Cũng đúng, nếu Cảnh Uy không dễ lừa, sao anh ta có thể cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng thứ sáu cho Phùng Đình Đình được. Hơn nữa, biết mình là thứ sáu rồi, còn đến đây chăm sóc Phùng Đình Đình tận tình.
Đoạn Minh Hiên quả nhiên không hổ là một kẻ cực kỳ ích kỷ, gian phu sắp leo lên đầu rồi, hắn ta vậy mà còn có thể đưa ra lời mời làm việc!
Ngay khi Diệp Như Hề đang sốt ruột, Thẩm Thanh Húc đã dùng một luồng tinh thần lực khống chế, xâm nhập vào não Đoạn Minh Hiên.
Lời nói trong lòng Đoạn Minh Hiên không ngừng tuôn ra: "Hừ, đương nhiên là lừa mày rồi, đồ ngu! Tao chỉ muốn ổn định mày, đợi Phùng Đình Đình sinh con, nếu đứa bé là dị năng giả, tao sẽ bế về nuôi, nói đứa bé là con ruột của tao. Nếu không phải dị năng giả, tao sẽ g.i.ế.c cả ba người các mày!"
Đoạn Minh Hiên lộ vẻ kinh hãi, muốn đưa tay lên bịt miệng mình lại, nhưng lại phát hiện ra cơ thể mình cũng bị một lực lượng kỳ lạ trói buộc, tay căn bản không thể nhấc lên!
— Đây là lá chắn tinh thần do Thẩm Thanh Húc phóng ra có tác dụng, khi dị năng phòng ngự tinh thần tác dụng lên một số bộ phận của người khác, nó sẽ có tác dụng trói buộc.
Cảnh Uy kinh ngạc, tức giận và sợ hãi, tay nhanh hơn não, nắm đ.ấ.m to bằng cái nồi đất, đột nhiên đập mạnh vào đầu Đoạn Minh Hiên!
Diệp Như Hề: Cuối cùng cũng đánh nhau rồi! Đây mới là cách mở màn chính xác khi bắt gian tại trận chứ!
Nói là đánh nhau, nhưng trên thực tế là Đoạn Minh Hiên bị đánh đơn phương.
Đoạn Minh Hiên hôm qua đã đi tìm dị năng giả trị liệu, đối phương sử dụng hết dị năng cũng không thể khiến hắn "trọng chấn hùng phong", Đoạn Minh Hiên cả đêm qua không ngủ, hôm nay cũng không có khẩu vị, đều là ăn qua loa vài miếng.
Trong nhà cũng không có ai quan tâm hắn có ăn hay không, hay ăn được bao nhiêu. Bọn họ chỉ quan tâm, anh cả và anh hai, còn có người vợ sắp đội nón xanh cho hắn, đã g.i.ế.c bao nhiêu zombie, có gặp nguy hiểm gì không.
Điều này khiến Đoạn Minh Hiên càng tức giận hơn, bữa sáng là do không có khẩu vị, bữa trưa và bữa tối là cố ý không ăn cho no, muốn xem có thể thu hút được chút quan tâm nào không.
Ai ngờ, hắn ở nhà giống như người tàng hình, không thu hút được chút quan tâm nào.
Đoạn Minh Hiên một đêm không ngủ ba bữa không no, trước mặt Cảnh Uy, giống như gà bị vặt lông, không có chút sức lực nào để chống trả.
Hắn bị Cảnh Uy đ.ấ.m một cú, m.á.u mũi xộc ra.
Vấn đề là miệng của Đoạn Minh Hiên vẫn tiếp tục nói ra những lời thật lòng: "Mày đừng tưởng Phùng Đình Đình qua lại với mày, là thích mày. Cô ta đối với tao, là coi tao như cây ATM biết đi vậy, đối với mày, hừ, cùng lắm là coi mày như cái máy mát xa hình người..."
Cảnh Uy giống như con thú hoang cuồng bạo, trừng mắt, mắng: "Câm miệng, mày câm miệng cho tao!"
Nói xong, nắm đ.ấ.m của anh ta như mưa rơi, giáng xuống người Đoạn Minh Hiên.
Đoạn Minh Hiên "bịch" một tiếng, bị đá ngã xuống đất, chỉ biết đưa tay lên che đầu, cuộn tròn người chịu đòn.
Đoạn Minh Hiên bị đánh rụng hai cái răng cửa, nói chuyện cũng hơi bị hở: "Haha, mày cho dù g.i.ế.c tao, mày cũng chỉ là lốp dự phòng thứ sáu! Tao không coi Phùng Đình Đình ra gì, nhưng cô ta lưu tên tao là bạn trai! Mày, một tên gian phu của tiểu tam, ăn của tao, ở của tao, còn đánh tao, thì giỏi giang gì chứ!"
Đến lúc này rồi, còn nói ra những lời thật lòng đó làm gì!
Diệp Như Hề nghi hoặc nhìn Thẩm Thanh Húc.
Thẩm Thanh Húc hiểu ý em gái, lập tức dùng ý niệm tinh thần trả lời: "Anh đã hủy bỏ sự khống chế tinh thần và trói buộc tinh thần đối với Đoạn Minh Hiên, ngay khi hắn bị Cảnh Uy đánh cú đ.ấ.m đầu tiên rồi."
Ý tứ chính là, những lời này sau đó, đều là Đoạn Minh Hiên tự mình muốn nói, không phải Thẩm Thanh Húc khống chế hắn nói.
Không có sức lực phản kháng, chỉ có thể bị đánh đơn phương, cũng đơn thuần là bởi vì bản thân Đoạn Minh Hiên chính là yếu đuối như vậy, không chịu nổi một đòn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cảnh Uy có thể làm ra chuyện, làm gian phu cho tiểu tam, phẩm chất đạo đức vốn đã không cao, nhưng bị người ta chỉ mặt nói thẳng như thế. Hon nữa,đối phương lại là nam thần mà Phùng Đình Đình từng muốn bám lấy nhất, là kim chủ bao nuôi Phùng Đình Đình, anh ta vẫn không khỏi tức giận đến mức xấu hổ.
Anh ta dù có chút ngốc nhưng cũng không phải thật sự ngốc: "Mày nói gì cũng vô dụng, vừa rồi mày đã nói, muốn g.i.ế.c tao và Phùng Đình Đình, còn cả con của tao và cô ấy, chuyện thả hổ về rừng, tao - Cảnh Uy sẽ không làm."
Đoạn Minh Hiên, hôm nay anh ta nhất định phải giết!
Lúc này, Phùng Đình Đình đã khoác áo khoác, đi ra cửa phòng 702, đúng là cô ta ham mê ngoại hình đẹp, gia thế tốt, có tiền của Đoạn Minh Hiên.
Nhưng cô ta cũng coi như có chút đầu óc, bây giờ Đoạn Minh Hiên đã biết đứa trẻ không phải con hắn rồi, sau này cô ta tuyệt đối không thể nào nhận được bất kỳ lợi ích gì từ Đoạn Minh Hiên nữa.
Ngay cả những thứ đã có được, cũng phải nhả ra, thậm chí, ngay cả mạng nhỏ cũng khó giữ.
Nam thần, bạn trai, kim chủ gì đó, sao có thể quan trọng bằng mạng sống của mình cơ chứ?
Phùng Đình Đình nói: "Cảnh Uy, anh g.i.ế.c hắn đi, chúng ta lấy hết những vật tư có thể mang đi trong nhà hắn. Những thứ không mang đi được thì đem đổi lấy súng, em đi với anh. Nếu anh còn muốn em, sau này em sẽ sống thật tốt với anh, không bao giờ tìm người khác nữa. Em và con không cần anh nuôi, em, em cũng sẽ ra ngoài tìm vật tư, nuôi sống bản thân và con!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]