Lúc ấy trong lòng Thôi Giai Giai tràn đầy phẫn nộ, hận không thể chém tên cầm thú này thành hai đoạn. Nhưng cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, căn bản không có sức để phản kháng mà chỉ có thể không ngừng lau nước mắt. Cao Viễn bên cạnh không hề để ý đến cảm giác của cô ta, còn động tay động chân với cô ta khiến cô ta tức đến mức run lên. Ngay lúc này, ngoài cửa sổ xe đột nhiên có ánh sáng lóe qua, giống như có người đang đi ở bên ngoài. Thôi Giai Giai như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ra sức đập lên cửa sổ xe kêu cứu.
Cô ta có thể cảm giác được rõ ràng là người kia nghe thấy tiếng kêu của mình, bởi vì ánh sáng đột nhiên dừng lại, còn chiếu về hướng cô ta. Ngay lúc này, Cao Viễn sau lưng đột nhiên lao tới, một tay che miệng của cô ta, một tay bóp chặt cổ cô ta. Cảm giác ngạt thở kéo tới từng chút, thôi Giai Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng cứu mạng kia chợt lóe lên rồi cách cô ta càng ngày càng xa. Ngay sau đó, cô ta mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta mới phát hiện mình đã biến thành một hồn ma trong suốt, một mình trôi dạt ở nơi hoang dã tối đen như mực, còn Cao Viễn đã mất dạng từ lâu. Ngay tại lúc cô ta bất lực chẳng biết làm sao, lại có một tia sáng xuất hiện ở cách đó không xa. Cô ta nhớ lại thứ ánh sáng mình nhìn thấy trước khi chết, trong lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143605/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.